Chương trước
Chương sau
Cả đoàn người của Maricus đã đứng hết dậy,dự định sẽ trở lại Benelly sớm.

Khi mà Maricus dự định sẽ đi về phía trước, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm dữ dội.

"Ồ là Freck và Ro." Maricus đưa tay lên chào hai người bọn họ thì đột nhiên, ông cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đợi đến khi mà Freck và Ro chạy gần tới, Maricus hoảng sợ đến độ cơ thể toàn thân đều run rẩy.

Ariche hét to với những người đăng sau anh: "Chạy nhanh!"

Burn cũng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng ở phía sau,ông cấp tốc kéo Nick vứt lên vai mình rồi liều mạng chạy về phía trước.

"Đâu mà ra nhiều vậy!? Hết nguyên một làng đấy à?" Burn đổ mồ hôi hột nói. Nếu ông không nhìn nhầm,thẳng là phía sau chính là nguyên một làng thổ dân tàn bạo! Nhìn thể trạng to lớn của đám người đó, Burn nhận thấy có việc không ổn.

Đằng sau Freck và Ro là một đoàn người khổng lồ da đỏ,bọn chúng cao hơn hai mét rưỡi và đang dùng tốc độ khá nhanh đuổi theo hai người bọn họ. Sắc mặt của Ro không tốt lắm,thẳng là sắp kiệt sức, mặt mày của Freck cũng đã đỏ bừng,nhưng cả hai vẫn cố liều mạng để chạy về phía trước.

Nếu như bây giờ họ dừng lại, thì bọn thổ dân nhất định sẽ không cần ăn thịt mà qua chế biến nữa.

"Ông còn đứng đó làm gì! Mau chạy nhanh Maricus!" Ariche hét lớn với ông nhưng Maricus vẫn đứng đó.

Không phải ông không muốn chạy,chỉ là chân không động đậy được, hai tay Maricus run rẩy, ông hướng mắt về phía Ariche, trong ánh mắt tràn nhập sợ hãi: "Cứu...tôi...với..."

Khi mà một tên trong số đám thổ dân sắp chộp được Maricus, thì một bóng đen từ trong bụi cây đột nhiên nhảy ra đá cho tên đó một phát rồi hướng tới mấy tên thổ dân đang nhào tới nổ súng.

Amanda trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Maricus! Súng của ông đâu?" Trời ơi sao ai cũng có súng mà không lấy ra sài vậy hả! Tiếc đạn hơn mạng à??

"Súng của bọn tôi đều làm rơi trên tàu,chỉ còn lại cây súng nhỏ phòng thân nhưng cũng đã rơi xuống nước."

Ariche gấp gáp nói với gã.

Amanda: "..."

Hứa Lan Chu cũng từ trong bụi cây mà nhảy ra,khác với Amanda,người của hắn sạch hơn gã ta rất nhiều.

Hứa Lan Chu ném vài khẩu súng nhỏ cho Maricus và Ariche rồi nhàn nhạt nói với bọn họ: "Cầm lấy và nâng súng lên,nhớ kĩ lời tôi nói. Bọn chúng không phải là con người."

Động vật ăn thịt đồng loại là chuyện thường tình,nhưng con người mà lại đi ăn thịt con người thì không giống như vậy.

Họ được xem như quái vật.

Nếu như bạn mắc kẹt trên biển, đồng đội của bạn đã chết vì đói,còn bạn thì vẫn còn sống. Lựa chọn của bạn là gì?

Ăn thịt đồng đội để sống tiếp rồi tiếp tục lên đường hướng về đất liền? Hay là chết trên biển?

Cái này tôi sẽ không dám chắc, nhưng có lẽ một số người sẽ bị cơn đói đánh mất lý trí mà ăn thịt đồng loại của mình.

Người ăn người, thì được gọi là gì? Như trước mặt Hứa Lan Chu đây,càng nhìn hắn càng trầm xuống,đáy mắt chứa đựng từng đợt lệ khí phun trào.

Ngươi muốn ăn tươi nuốt sống ta sao?

Ngươi mơ.



Muốn ăn ta? Chui về bụng mẹ nà tu luyện hơn trăm năm nữa đi. Như vậy may ra thì còn có cơ hội.

Hứa Lan Chu không thương tình mà dứt khoát chém về đám người thổ dân máu lạnh này một đường kiếm. Sóng kiếm tung ra, khiến cho đám thổ dân đang điên cuồng chạy về phía hắn đều ngã nhào. Hứa Lan Chu lạnh lùng nhìn những tên dưới chân mình.

Chỉ thấy có một tên trong số đó,đưa tay chộp lấy giữ chặt chân của Hứa Lan Chu, có ý đồ muốn cắn nát đôi giày da của hắn. Ngay khoảnh khắc nguy hiểm đó,Ariche mới liều mình bắn chết tên đang nắm chặt chân Hứa Lan Chu.

Anh ta thở dốc,cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên anh ta giết người,không! Là quái vật! Bàn tay vủa

Ariche không ngừng run rẩy,nỗi sợ hãi dâng lên khiến da đầu anh ta tê dại.

Ariche hít vào người cả ngụm khí lạnh nhầm điều hòa cảm xúc. Chúng chỉ là quái vật! Không có con người nào mà lại ăn thịt người cả!

Hứa Lan Chu không nhịn được, liền vỗ vai anh ta mấy cái như an ủi.

"Nếu thương hại chúng,anh sẽ chết." Hứa Lan Chu lạnh nhạt nói với anh ta.

Đám quái vật này làm gì cho Ariche thời gian để suy nghĩ thông thoáng? Mấy gã vừa bị Hứa Lan Chu đánh ngã lăng ra đất,bây giờ lại tiếp tục lợm khợm bò dậy,điên cuồng lao tới chỗ của Ariche.

Ariche không muốn giết bọn họ,anh thật sự đau khổ rồi. Hai tay Ariche cầm chặt lấy hai cây súng nhỏ. Anh nhắm thẳng về phía đám "quái vật" cao lớn kia,mắt không ngừng chảy ra những dòng nước ấm.

"Chết đi! Chết đi lũ khốn!"

Anh ta biết rõ,nếu như hôm nay bọn quái vật ấy không chết. Người chết nhất định sẽ là anh cùng những chiến hữu.

Máu tươi văng ra đỏ cả một mảng,mùi tanh tưởi một mảng đỏ ao thu hút thêm rất nhiều cá sấu bò tới. Ariche đứng giữa bầy thây chất như một cái núi nhỏ,hai mắt anh phờ phạc thiếu đi sự sống nhỏ nhoi.

Hứa Lan Chu vân là không nhìn được,vì là một người có văn hóa,hắn không tình nguyện lắm nên đã ném Ariche lên Huyết Trường Dạ để nó cõng anh ta đi.

Huyết Trường Dạ: "..." Chủ nhân,ngài đừng như vậy!

"Đi thôi, nếu ông còn đứng đó nữa thì sẽ thành bữa trưa cho cá sấu đấy." Hứa Lan Chu không lạnh không nhạt nói với Maricus.

Ánh mắt Maricus nhìn Hứa Lan Chu có chút phức tạp. Lúc ông chiến đấu với bọn quái vật,ông liền suy mấy tên ở đây nằm chung với đám quái vật biển. Chỉ khi như vậy, ông mới có dũng cảm để giết bọn chúng.

Lại nhìn tới hiện trạng của Ariche, trên khuôn mặt già nua dữ tợn của ông cũng không nhịn được mà u sầu.

Có lẽ việc này đã làm cho cậu ấy có một cú sốc tâm lý khá là nặng. Vì đám "quái vật" đó thật sự quá giống con người! Giết bọn chúng chỉ làm cho Ariche cảm thấy tội lỗi. Nhưng nếu không làm như vậy,thì bọn chúng nhất định sẽ xé xác anh ta ra mà ăn sống.

Maricus thở dài,không thể trách bất cứ ai, cứ coi như đây là khởi đầu mới của cậu ấy vậy.

Đi được một đoạn,bọn họ lại nhìn thấy con tàu quen thuộc,Benelly đứng sừng sững ở đó,cơn gió bay tới làm lá cờ bay phấp phới nhờ gió biển. Ánh nắng sáng lạng chiếu xuống, Telliben đứng trên thành thổi còi.

"Mừng ông chở về,thuyền trưởng!"

Maricus sống sót qua một trận sinh tử,lại nhìn thấy chiến hữu quen thuộc,ông nở một nụ cười nhu hòa đã lâu chưa thấy: "Chúng tôi về rồi."

Telliben cười khặc khặc,gã thả đường lưới xuống để cho bọn người Maricus leo lên. Khi nhìn tới Lee,gã đột nhiên thấy quái dị. Cây kiếm của Lee đang bay lơ lửng trên trời ,trên thân của nó hình như còn cõng theo một vật gì đó....

Đến khi mà Telliben nhìn rõ thứ Huyết Trường Dạ đang cõng,gã trợn to mắt.



"Ariche??"

Telliben chỉ về Ariche đang nằm trên kiếm mà thất thần,gã sửng sốt hỏi: "Thuyền trưởng,cậu ta bị sao thế?"

"Anh ta bị sốc tâm lý,cậu đừng lo."

Nhìn Ariche nằm trên kiếm thất thần,ánh mắt không chứa nổi một sự sống, Telliben thật sự lo lắng cho cậu.

Gã tiến lại,dùng khăn tay dịu dàng lau đi lớp máu dính trên mặt anh ta, trong ánh mắt tràn đầy xót xa đến chính mình cũng không phát hiện.

"Tôi sẽ chăm sóc cho anh ta."

Nói rồi Telliben cũng không để ý đến ai nữa,gã thản nhiên bế Ariche lên rồi đi về phòng mình.

Nhìn trong đoàn người Èn không thấy Lee đâu,cậu thấp thỏm tiến tới,muốn tìm kiếm hình bóng của Lee trong đoàn người.

Dáng người cậu nhỏ bé đứng giữa đoàn người cao lớn, cậu hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, không thấy anh Lee của cậu đâu c....En mím môi,trong lòng ngập tràn khó chịu.

Cậu muốn về phòng,đứng giữa đoàn người này,xung quanh cậu cũng chỉ toàn mùi máu tanh tưởi. Đầu En hơi choáng váng, khi mà cậu vừa xoay người lại, thì liền vô ý đụng phải một thân hình mềm mại.

Hứa Lan Chu đỡ lấy cậu,hắn nhíu chặt mày không nói,thật ra nãy giờ hắn cũng đang tìm En.

Vợ hắn làm hắn sốt ruột chết đi được!

Cứ tưởng là ở trong phòng,hắn chạy về phòng không thấy En đâu thì lại cuống quít chạy ra tìm người. Vừa chạy ra liền thấy Ên đang hoang mang đứng giữa đoàn người Maricus, Hứa Lan Chu đau lòng không thôi.

En đang hoảng sợ,hắn có thể cảm nhận được. Dù sao bây giờ vợ cũng chỉ là một đứa trẻ,lại gặp phải tình cảnh thảm thiết ở Tesxa,nói không bị tâm lý thì chính là nói dối.

Hứa Lan Chu vừa bước lại, mùi máu tươi liền sọc vào mũi hắn một lần nữa,hắn nhíu chặt mày, nhanh chóng đi tới phía En rồi kéo cậu đi.

En thấy người nắm lấy tay mình là anh Lee,không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút vui vẻ. Vừa đi về phòng, Ên đã ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của người nọ.

"Anh."

Hứa Lan Chu bị ôm bất thình lình như vậy, hắn hơi cứng người một chốc rồi cũng thả lỏng.

Làm ta sợ hết hồn!

"Ừm." Hứa Lan Chu nâng tay lên,dịu dàng xoa lấy mái tóc mềm mại của thiếu niên trước mặt.

Trong lòng hắn không khỏi cảm khái, tóc mềm hơn tóc ta nữa! Sờ rất thích.

Người ôm mình chỉ đứng tới ngực mình, Hứa Lan Chu không khỏi buồn cười. Cơ thể này chỉ cao 1m76, Èn lại chỉ đứng tới ngực hắn,cách xa một khúc như vậy,hắn đột nhiên có tự hào về chiều cao của mình.

Nhưng Hứa Lan Chu không ngờ tới,thiếu niên nhỏ bé trước mặt này chỉ vài năm sau nữa liền cao tận 1m98, thân hình gầy yếu hiện tại được thay bằng cơ thể khỏe mạnh đầy lực lưỡng,nhìn rất có sức bật.

Khuôn mặt thì anh tuấn không ai bằng,ánh mắt sắc bén như chim ưng, chiếc mũi cao thẳng tấp cùng đôi môi mỏng gợi cảm,từ xa nhìn lại thì gã như một cây hóc môn di động.

Khuôn mặt quyến rũ người nhìn như vậy,cũng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiến tới sờ được. Vì chỉ vài năm sau, nếu ai dám động vào anh Lee của gã một chút,gã liền không chút lưu tình mà chặt đứt hai tay của người dám đụng vào người trên đầu quả tim của gã.

Tính tình tàn bạo,cách làm việc lại vô cùng ngang tàng. Chính vì vậy,gã cũng đã kéo tới không ít kẻ thù hận gã đến tận cùng cực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.