Chương trước
Chương sau
Gió biển làm lay động cánh buồm, thân tàu Benelly rung lắc nhè nhẹ.

Mũi tàu có một bóng trắng ma mị, mái tóc vàng rực rỡ như ánh nắng ban mai, Emily cất giọng hát đầy ma mị.

"Yo - ho,tất cả mọi người, cùng kéo lá cờ lên cao

Heave - ho,hỡi những kẻ trộm và ăn mày

Chúng ta không bao giờ chết."

Vài người đang canh gác tàu thấy được,họ liền hốt hoảng chạy đến.

"Bịt miệng cô ta lại!"

"Bắt lấy cô ta!"

"Đừng để cô ta hát!"

Tất cả mọi người dưới buồng tàu đều nhanh chóng chạy lên.

Amanda cười nhơn nhỡn đứng cạnh xem trò vui: "Chuyện cũng không có gì, các anh hoảng hốt như vậy để làm gì?"

Một người đàn ông bị bịt một con mắt lên tiếng: "Amanda,anh không biết. Cô ta đang kêu gọi cướp biển!"

"Cướp biển? Không phải bọn chúng đã biến mất cách đây 50 năm rồi sao? Anh đừng nghiêm trọng quá vấn đề."

Một ông già với mái tóc màu hoa râm,khuôn mặt ông dữ tợn: "Amanda,chúng ta đang trên mặt biển! Nếu cậu không cẩn thận,có thể sẽ vô tình gọi ra cả một con tàu đầy những tên cướp biển man rợ. Nhìn cánh tay của tôi đi,năm đó là chính bọn chúng chặt đấy!"

Telliben đứng nhìn Emily bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: "Tôi đã nói rồi, Maricus. Phụ nữ trên tàu là một điềm xui xẻo.

Ngay từ đầu ông không nên cho cô ta lên Benelly."

Marucus vẻ mặt đầy khổ sở: "Là cô ta tự trốn vào buồng tàu,tôi không thể để ý được tất cả."

Ariche là người đàn ông bịt một con mắt trái,con mắt trái của ông năm đó cũng chính là bị bọn cướp biển man rợ dùng lưỡi cầu móc lẩy.

Arche cảnh giác nhìn xung quanh: "Maricus,chúng ta phải cảnh giác,tôi có một dự cảm không lành." Con ả đó vừa hát xong bài hát ấy,chúng ta không thể không cảnh giác được!

Tương truyền, nếu đi trên biển. Bất cứ ai hát lấy bài ca kêu gọi cướp biển,sương mù nổi lên,sóng biển dồn dập.

Cướp biển,sẽ xuất hiện sau lớp sương mù.

Sóng biển bắt đầu trở nên dồn dập, Emily đột nhiên như phát điên. Cô ta cười điên dại,dãy dự thoát khỏi vòng tay

Ariche rồi lao đầu xuống biển.

"Này! Này!"

Trong khi mọi người đang tìm kiếm bóng hình của Emily dưới nước. Sương mù bỗng nhiên trở nên dày đặc,da đầu của tất cả đều rung lên khi trong lớp sương mù ấy có một giọng hát vang lại.

"Giờ đây, một số kẻ đã chết,và một số vấn còn sống

Và những kẻ khác giương buồn trên biển

Với chiếc chìa khóa đề mở cửa nhà tù

Và trả món nợ với ác quỷ

Chúng ta yên nghĩ ở 'Fiddler's Green."

Theo lời bài hát,một con tàu to lớn hơn Benelly đang tới gần với tốc độ cực nhanh.

"Cướp....cướp biển!'

"Ôi chúa tôi! Mau chuẩn bị kiếm! Bọn chúng sắp tới rồi!"

"Amanda cậu ngây ngốc ra làm gì!? Mau cầm lấy!" Nói rồi Ariche liền ném cho anh một thanh kiếm dài. Amanda hoảng loạn cẩm lấy.

Một tên cướp biển đứng trên mui tàu,trên đầu gã cột một cái khăn màu đỏ, trên mặt là một vết sẹo dữ tợn. Gã điên cuồng,hát đáp trả lời Emilly.

"Yo - ho,tất cả mọi người,cùng kéo lá cờ lên cao

Heave - ho,hỡi những kẻ trộm và ăn mày

Chúng ta không bao giờ chết."



Lời bài hát kết thúc cũng chính là lúc mà hai con tàu va chạm.

Những tên cướp biển mặt mày đáng sợ dùng dây leo có mốc ném lên thành tàu, từng tên một đu dây qua,có tên còn nghệ hơn,miệng ngặm song đao, trên vai đỡ một con khỉ nhẹ nhàng đu qua bên phía Benelly.

Maricus tỉnh táo nhất,ông lập tức hạ lệnh cắt dây, nhưng quá trể. Vừa cắt xong vài cọng,vài cọng khác lại từ con tàu cướp biển kia bắt tới.

Amanda hoảng sợ không thôi.

Hứa Lan Chu nằm ở trên boong tàu đang không ngừng rung lắc,hắn đau đầu,đau đến phát bực.

Động đất à? Nghiêng nghiêng ngả ngả như thằng nghiện.

Lờ mờ tỉnh giấc, Hứa Lan Chu vô tình nhìn sang ô cửa sổ hình tròn kì lạ.

Nước? Ta đang trên sông sao?

( Không phải,ngài đang ở trên biển. ]

1314 nhăn mặt,có sông nào mà có sóng nhấp nhô như vậy đâu? Ký chủ,ngài vừa tỉnh dậy chắc chắn là đang dính ảo thuật rồi!

Biển sao? Biển? Mẹ! Cái khỉ gì vậy?

[ Thế giới này có chút đặc biệt, Tiểu Ca Ca à,ngài mau cầm kiếm ra giúp bọn họ đi! Không thì cả lũ chết hết đó! ]

Tuy nghe không hiểu nhưng Hứa Lan Chu vẫn loạng choạng đứng lên, lại vũ tay một cái, Huyết Trường Dạ lại xuất hiện trên tay.

"Mắc ói quá..." Con tàu cứ rung lắc mãi, Hứa Lan Chu choáng váng cả mặt mày.

Hắn lại theo phong cách cũ,lôi sềnh sệt Huyết Trường Dạ trên đất.

Một phát, liền đạp muốn nát cái cửa ra vào.

Bên ngoài rối như tơ vò,hoàn toàn không thể phân biệt ai là cướp biển ai là thủy thủ.

Hứa Lan Chu mở to mắt, muốn kiểm định một chút,còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đột nhiên Maricus xoay mặt nhìn hắn,ông lớn tiếng kêu lên: "Lee,cẩn thận!"

"Tôi sao?" Hứa Lan Chu ngơ ngốc chỉ mình.

Đột nhiên,hắn cảm nhận được bên phải có luồng khí lạnh, Hứa Lan Chu không nhiều lời,lập tức xoay người mà cho tên phi tới một kiếm.

Trời má,hết hồn,tự nhiên lao tới! Trái tim nhỏ bé này của ông suýt thì nhảy ra ngoài đó có biết không hả thằng què một mắt hai chân có xích tu chết tiệt?? Hứa Lan Chu càng nhìn càng nhăn mặt,người gì đây?

( Hải tặc đó ký chủ! ]

"Y mi là cướp biển?"

1314 bay lơ lửng trên vai Hứa Lan Chu,nó điên cuồng gật đầu.

Hiểu rồi,có vẻ con tàu này đang gặp nạn nhỉ?

Hứa Lan Chu không nhân nhượng, một chân đá bay tên cướp biển xuống nước,vừa hay gặp ngay Emily đang nổi lên, tên cướp biển ấy rớt ngay chỗ Emily chồi. Vì vậy,một lần nữa Emily lại chìm xuống biển. Hứa Lan Chu đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

Thật sự rằng không phải ta cố ý! Thề với trời đất,khi mà hắn nhìn xuống, quả thật không biết rằng Emily đang ở dưới bơi bơi.

Lại nhìn sang con tàu với lá cờ màu đen xương trắng,ước tính nó to nhân hai con tàu Hứa Lan Chu đang đứng.

Hứa Lan Chu vẫn còn đang tập trung nhìn thì bỗng nhiên,trên thân tàu lại vang lên tiếng hát trầm thấp đầy ghê ron.

"Yo - ho,tất cả mọi người, cùng kéo lá cờ lên cao

Heave - ho,hỡi những kẻ trộm và ăn mày

Chúng ta không bao giờ chết."

Hứa Lan Chu rùng mình ,tuy vậy hắn vẫn rất bình thản mắt đối mắt với kẻ trên tàu.

Là tên đó đang hát, tên đó rốt cuộc là ai?

( Gos'silren Pilso,ông ta là vua cướp biến thế hệ mới. ] 1314 lật sách giải thích.

Gos'silren Pilso nhìn chầm chầm vào cần cổ trắng nõn đang đeo một cọng dây có mặt dây chuyền bằng vàng.

Chính là nó! Đồng vàng của Ronalfay Liao! Không nhầm lẫn được,sóng âm của lời nguyền đang chảy ngun ngút trên người tên đó!

Gos'silren Pilso chỉ thẳng tay vào Hứa Lan Chu,gã nghiêm túc ra lệnh: "Bắt lấy tên đó,đừng để nó chạy thoát! Tên đó đang giữ lấy đồng vàng của Ronaflay Liao!"'



Hứa Lan Chu lại ngơ ngác nhân hai, Gonalay Lía Ào lại là ai nữa?

( Ngài đọc sai rồi! Là Ronaflay Liao Vua Cướp Biển thế hệ cũ a!! )

Những tên cướp biển đang đánh chém kịch liệt đột nhiên ngừng hết lại, ánh mắt bọn chúng như một con dao sắc bén nhìn tròng chọc vào Hứa Lan Chu.

"Tên đó sao?"

"Nhìn kìa! Ớ ngày cổ của nó!"

Hứa Lan Chu cũng nhìn xuống, quả thật là trên cổ hắn có một cọng dây chuyền, mặt dây chuyền lại là một đồng xu được làm bằng vàng,hình thù trông rất đặc biệtm

Hứa Lan Chu: "..."

Mi đừng nói, vật hy sinh sẽ chết ngay tại đây nhé?

1314 cười khoe bộ răng trắng tinh,nhìn dễ thương vô cùng: ( Ngài đoán đúng rồi,nên là.....Chúc ngài may mắn! ]

Nói xong,nó liền biến mất không chút dấu vết.

Hứa Lan Chu nhăn mặt chửi: "Con mẹ nó! Con mèo bạch chết tiệt đừng để ta bắt được mi!"

Còn chưa chửi xong,nguyên một đám cướp biển đã nháo nhào lao tới phía hắn.

Hứa Lan Chu tức giận,còn đang bực tức 1314 nên hắn cũng tùy tiện mà lấy mấy tên cướp biển man rợ này ra xả giận.

Hắn không thương tiếc mà đạp một nhát,ba bốn tên cướp biển liền ngã lăn quay.

Hứa Lan Chu thuận tay,cầm Huyết Trường Dạ mà chém một kiếm,cánh tay của một tên trong số đó liền đứt ìa,những linh hồn trên thân kiếm cũng vì vậy mà cắn chặt cánh tay của gã.

Gã ta hoảng sợ hét lên đầy đau đớn,những tên cướp biển đứng đó phút chốc cũng ngợ ra.

Gos'silren Pilso như không thể tin được,ông biết rõ,ông cùng "bọn chúng" sẽ không bao giờ thấy đau đớn! Vậy mà tên cướp biển kia lại vì đau đớn mà kêu lên thảm thiết! Gos'silren Pilso kích động đến mức tự làm rơi ấm trà.

Thanh kiếm đó...không bình thường!

Gos'silren Pilso đứng ở phía trên thâm trầm mà nhìn xuống.

"Ngươi, tên gì?"

Ta tên gì nhỉ?

[ Là Owlchils'sean Lee thưa ngài. ]

"Owlchils'sean Lee."

"Owlchils'sean sao? Hảo nào cứ thấy ngươi quen quen."

Hứa Lan Chu nhíu mày,hắn lạnh nhạt nhìn Gos'silren Pilso: "Ông biết tôi sao?"

Gos'silren Pilso cười lớn,hai mắt gã lộ ra tia nguy hiểm không thể che giấu: "Biết chứ! Ben Owlchils'sean là cha của ngươi. Kẻ phản bội Liilychem."

"Liilychem?"

"Là con tàu của ta."

Ra con tàu to lớn này tên là Liilychem sao? Tên dễ nghe như vậy,nhưng hình thù lại xấu hoắc.

Thấy trời cũng sắp đến sáng. Gos'silren Pilso đột nhiên kêu tất cả đàn em của gã rút lui,con tàu chạy ngược hướng về đám sương mù dày đặc.

Giọng nói trầm thấp ma mị của Gos'silren Pilso vọng lại từ xa: "Lee Owlchils'sean,chúng ta sẽ còn gặp lại. Nợ cũ,ta nhất định sẽ bắt ngươi thay cha ngươi trả hết."

Bài ca cướp biển vọng lại từ xa,đến khi sương mù tan hết,âm thanh ghê rợn ấy cũng theo ánh sáng mà biến mất.

Hứa Lan Chu lập tức nhíu chặt mày,thù cha bắt con trả? Chậc,có ngon thì ở lại nói đạo lý với ông này. Ông thể ông không chém mày thành hai nửa đâu!

_____

1 'Fiddler's Green là thế giới bên kia. Nơi yên nghỉ của các thủy thủ trong văn hóa dân gian thế kỷ 19.

2 Khi mà sóng biển trở nên dồn dập,sương mù bao vây tứ phía. Cướp biển,sẽ xuất hiện phía sau lớp sương mù.

3 Phụ nữ ở trên tàu là một điềm xui xẻo.

4 Tên bài hát là "Hoist The Colours" tác giả là Hans Zimmer,trích từ bộ phim nổi tiếng "Pirates of the Caribbean: At World's End"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.