Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm sờ đến phía sau,cơ thể hắn run lên.
Khi nghe đến câu nói của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu không khỏi bị sốc.
Wtf!? Ông mà bị thương ư?? Sao lúc nãy không thấy đau gì hết vậy?
Cơn đau có lẽ đã kéo đến quá muộn màng, nếu như Lý Thừa Viêm không rờ tới, có lẽ Hứa Lan Chu cũng sẽ không biết rắng bản thân hẳn đã bị thương.
"Người đưa thần xem." Lý Thừa Viêm dịu dàng nói.
Lần này, Hứa Lan Chu ngoan ngoãn xoay người lại cho hắn xem. Hứa Lan Chu chỉ nhẹ nhàng vén tóc, Lý Thừa Viêm đã không nhịn được mà xót xa trong lòng.
Trên lưng Hứa Lan Chu là một vết thương dài dữ tợn,trông rất man rợ. Nhìn một lõm dài nát bét trên lưng Quân Bất Nghi,y không khói đau lòng.
Đều trách y,tất cả đều tại y! Nếu như y không gọi Bất Nghi, có lẽ Bất Nghi cũng không bị thương nặng đến như vậy!
"Người đau không?"
"Không đau." Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc nhìn y.
Ông nói dốc thôi! Đau bỏ mẹ! Bố khỉ,đau muốn chết!
Hai tay Lý Thừa Viêm run run,y lúc nãy đã không kìm được lòng mình mà nhào đến ôm người ấy. Nếu như y biết
Bất Nghi bị thương, cho dù có sẽ chết cũng sẽ kìm lại.
"Đều do thần, thần xin lỗi...."
"Ngươi đừng tự trách, không phải lỗi của ngươi." Muốn trách ngươi phải trách thiên đạo chứ trách bản thân làm gì? Đúng là có bệnh mà.
"Ngươi khóc làm gì?" Dù sao cũng không phải ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644514/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.