Chuyện này không có gì hay cả, Quân Nhất Tào chắc chắn đang thăm dò ta.
Hứa Lan Chu vừa đi vừa ngẫm: "Ta có thể cảm nhận được, Quân Mặc Hàn đang có một âm mưu rất lớn."
[ Ký chủ, theo tôi thấy. Quân Nhất Tào có thể là một người tốt nha! ]
Hứa Lan Chu lắc đầu.
"Người đi theo nhân vật chính, tất cả đều không thể lường được."
Nếu như Hứa Lan Chu sơ suất, hắn có thể bị nghiền nát như tương, chính vì vậy chúng ta không nên mất cảnh giác.
Khi chúng ta mất cảnh giác, sẽ có rất nhiều người xấu muốn tiếp cận chúng ta, mỗi người mỗi mục đích, nhưng có thể chắc chắn rằng, trong những cái đó chẳng có cái nào là tốt cả.
Cuộc sống không ai cho không ai thứ gì, nếu nhận rồi thì cũng chính là nhận của người ta một ân tình, sau này đương nhiên phải trả lại.
Quân Nhất Tào đồng ý giúp hắn, chứng tỏ hắn đã nợ y một ân tình, sau này nhất định phải trả. Hứa Lan Chu thở dài.
Hôm nay Hứa Lan Chu khá là sầu não, tưởng đâu pha resets lại toàn bộ hậu cung của hẳn có thể làm cho những tên phản đồ có thể yên hơi lặng tiếng mấy tháng, ngờ đâu chỉ mới vài tuần, Quân Mặc Hàn đã bắt đầu ra tay, bạ thuốc độc vào đồ ăn thức uống của hắn.
Hứa Lan Chu nhìn mớ đồ ăn bị 1314 đã quét trước mặt, tất cả đều được báo cáo là có chất kịch độc, số lượng rất ít, nhưng nếu ăn xong mớ này, cũng đủ làm hắn chết bất đất kì tử.
Hay lắm! Hay lắm Quân Mặc Hàn!
Sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo: "Người đâu, truyền chỉ của trẩm, kêu gọi Nhị Điện Hạ đến đây mau lên!"
Muốn độc chết ta sao? Được, trấm cùng chết với ngươi!
Hứa Lan Chu kìm lại sự phần nộ, đối với hắn, đồ ăn là một thứ rất quan trọng, không thể bỏ phí, giờ đây đã bị đầu độc gần hết, sao có thể ăn được nữa?
Ông đây chỉ mới xuyên vào vài ngày thôi mà đã muốn tuyên chiến với ông sao? Trẫm khô máu với ngươi!
Hứa Lan Chu làm một mặt điểm tĩnh, nhưng ánh mắt khi nhìn vào đống đồ ăn trên bàn, liền không giấu được sự sắc bén ở trong đó.
Bỗng từ xa có thông báo vọng tới. "Nhị Điện Hạ đến..."
Quân Mặc Hàn từ từ bước vào, sau đó liền cuối người hành lễ: "Thần đệ bái kiến Hoàng Thượng."
Hứa Lan Chu nhàn nhạt nhìn y: "Miễn lễ."
"Tạ ơn Hoàng Thượng."
Quân Mặc Hàn thảo mai cười nhìn hắn: "Không biết Hoàng Thượng kiếm thần đệ có chuyện chi?"
Hứa Lan Chu cũng cười cười nhìn y: "Phải có chuyện mới có thể kiếm đệ à?"
Quân Mặc Hàn làm một mặt hoảng loạn: "Y thần đệ không phải vậy."
"Thần đệ chỉ muốn hỏi, Hoàng Thượng tìm thần đệ có chuyện gì gấp không..."
Nhìn một mặt giả tạo của hắn, Hứa Lan Chu ngứa mắt không thôi, nhịn lại cảm xúc muốn đánh người, Hứa Lan Chu tươi cười nhìn hắn: "Ta gọi đệ đến đây vì muốn cùng đệ ăn bữa cơm, chẳng phải lúc trước đệ muốn ăn cùng ta sao?"
Trong lòng Quân Mặc Hàn có chút lộp bộp, gã cúi mặt xuống để lộ sự hoảng loạn, kìm lại cảm xúc, gã lại ngước mặt lên vẻ tươi cười thảo mai: "Dạ dày thần đệ không được tốt, hôm nay có lẽ là không được rồi, đành hẹn Hoàng Thượng hôm khác vậy."
Hứa Lan Chu cười đến hai mắt phát sáng: "Không sao không sao, dạ dày đau chắc đệ cũng khổ tâm lắm nhỉ? Hay là đệ cũng ngồi xuống cùng ta ăn một ít điểm tâm cùng với một chung trà đi."
Quân Mặc Hàn không còn cách nào khác, thấy Hứa Lan Chu tự tay kéo ghế mời mình, nếu gã còn từ chối nữa,
Quân Bất Nghi sẽ nghi ngờ gã.
"Vậy thần đệ xin cảm tạ Hoàng Thượng."
Hứa Lan Chu cũng cười cười, trong mắt để lộ sự sắc bén khó có thể phát hiện.
"Nhị đệ này, bánh quế hương, ta đặc biệt sai người làm, chính là để dành cho đệ đấy." Nói rồi, Hứa Lan Chu liền đẩy dĩa bánh tới chỗ Quân Mặc Hàn.
Sắc mặt Quân Mặc Hàn vẫn như cũ, mhông để lại một chút biểu hiện gì trên khuôn mặt, không hổ danh là nam chính, diễn hay lắm!
Hứa Lan Chu cười cười nhìn gã: "Nhị đệ, không thích sao? Đây là bánh ta đặc biệt sai người làm cho đệ đó."
Quân Mặc Hàn cười khách sáo: "Hoàng Thượng thật là hảo tâm, đệ rất thích."
Dĩa bánh này không có độc, là món mà trong khi đợi Quân Mặc Hàn đến, Hứa Lan Chu đã sai người đem lên, hôm nay hắn chỉ muốn dọa Quân Mặc Hàn một chút thôi chứ cách ám sát của gã quá là đại trà rồi.
Hứa Lan Chu nhìn thấy Quân Mặc Hàn cầm lên một cái, lại nhìn vào trong mắt gã, hắn có thể nhìn ra được sự chột dạ tróng đáy mắt của gã ta.
Nếu cái bánh đó dù cho có bị bỏ độc vào thật, thì với một chút ít độc đó hiện tại cũng không thể giết người được, nhưng nó sẽ làm cho nạn nhân cảm thấy đau đớn tột cùng.
Chất độc sẽ chậm rãi ngấm vào lục phủ ngũ tạng, ăn mòn nội tạng từ bên trong, gây đau đớn đến mức sống không bằng chết. Kiếp trước, Quân Bất Nghi chắc chắn đã rất thống khổ, khi mà chính hắn nuốt vào Yết Lam Thảo, độc tố của nó đã cắn nuốt nội tạng của hắn gần sạch, một cái chết đầy đau đớn.
Quân Mặc Hàn đã tàn nhẫn đến mức có thể giết hại cả anh trai của mình, mặc cho người nọ ngày ngày đều xem gã là người thân trọng.
Không một chút nghi ngờ, chỉ vì quá tin tưởng, Quân Bất Nghi đã chết một cách đau đớn đến đáng sợ.
Quân Mặc Hàn cầm một cái bánh quế hoa lên, gã do dự. Gã không biết những người mà gã sai đi đã tẩm vào cái nào, nên gã cũng chỉ có thể bốc đại một cái.
Hứa Lan Chu bên đây nhìn bộ dạng do dự của Quân Mặc hàn, hắn cười tít cả mắt, cầm đại một cái rồi ăn đi, không chết đâu, có chết thì lão tử chôn ngươi.
Hứa Lan Chu còn đang chờ đợi Quân Mặc Hàn cắn một miếng của cái bánh, thì đột nhiên, hắn thấy gã đứng dậy, cúi người với mình.
"Hoàng Thượng, thần đệ đột nhiên nhớ ra một chuyện."
Hứa Lan Chu hướng đôi mắt phượng đào hoa về phía gã, lười biếng mà vỗ lưng mình mấy cái rồi mới nhàn nhạt hỏi: "'Chuyện gì?"
Thấy Quân Bất Nghi trả lời trổng không, gã có chút ngạc nhiên, cố dồn nén cảm giác khác lạ, gã cười cười nhìn người trước mặt: "Di nương rất thích bánh quế hoa, liệu thần đệ có thể đem số bánh trên bàn này tới cho Di nương được không, Hoàng Thượng?"
Lệnh phi sao?
Hứa Lan Chu có chút muốn cười lớn, bánh này vốn dĩ không có độc, nhưng Quân Mặc Hàn lại không biết, muốn trốn tránh liền đem số bánh này cho mẹ mình ăn sao? Hảo con trai. Sanh ra chỉ làm khổ người.
Hứa Lan Chu bóp mũi mình một cái, cố gắng mà nhịn cười, cả người hắn không ngừng run rẩy.
"Vậy đệ cứ mang cho A Di hết đi, sau này ta lại mời đệ cái khác."
"Đa tạ Hoàng Thượng. Thần đệ còn có việc, xin được phép rời đi."
Hứa Lan Chu gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác. Đợi đến khi Quân Mặc Hàn đã đi xa, Hứa Lan Chu đã cười đến nổi chảy cả nước mắt.
Nếu bánh đó thật sự có độc, gã vẫn muốn đem đến cho mẹ mình sao?
Cười chết ta, hahahahaha.......
Đang vui vẻ, Hứa Lan Chu đột nhiên lại nghe thấy âm thanh của hệ thống.
( Nhiệm vụ chính tuyến, giải cứu Lý Thừa Viêm, thời gian đối tượng sống sót còn nửa tiếng. ] ®
( Cưỡng chế thi hành. )
Hứa Lan Chu: "..."
Cái gì vậy?
Hứa Lan Chu nhanh tay, xoay qua cầm lấy cộng dây trên cổ con mèo, hắn ra sức lắc qua lắc lại, miệng lại không ngừng hỏi nó: "Mi có bệnh à? Mi có biết hiện tại con gà rừng đó đang ở đâu không mà dám kêu ta hộ giá y!?"
1314 chóng hết cả mặt: "Nhưng nếu ngài không cứu y thì y sẽ chầu ông bà ông vãi thật đó!"
"Chẳng phải đã bảo là Lý Thừa Viêm đã hắc hóa rồi sao? Vậy tại sao vẫn cần ta hộ giá hả? Mi có bị lộn ở đâu không hay thông tin mi cập nhật bị lỗi rồi?"
[ Kí chủ phải tin tưởng tôi, thông tin của tôi chắc chắn luôn đúng, tôi cũng không biết tại sao Lý Thừa Viêm lại bị quân Ngụy bắt đi nữa... )
"Mi nói cái gì? Quân Ngụy sao?" Hứa Lan Chu sửng sốt, đây không phải là bọn mà nam chính cấu kết sao?
Không phải cốt truyện đã bảo mùa xuân năm sau là khi Quân Bất Nghi mất, Quân Mặc Hàn mới chân chính công khai việc cấu kết với quân Ngụy hả?
Cốt truyện lừa người à?
Mẹ!
[ Kí chủ mau cứu Lý Thừa Viêm đi, y sắp thành heo quay nướng rồi! ]
"Ta cứu kiểu gì được? Nơi y đang bị giam giữ cách nơi này cả ba nghìn dặm, đi bộ thì mất 10 ngày mới tới, mi bảo ta phải làm sao?"
Hứa Lan Chu ngồi xuống ghế, sắc mặt liền trầm xuống, tình hình có nguy hại.
Hắn nghĩ tới Huyết Trường Dạ, Tinh Tế 20 năm trước, ba của hẳn là Hứa Vĩ Văn, đã phong ẫn thanh kiếm này lại.
Huyết Trường Dạ, thanh kiếm này có ý thức riêng biệt và một sức mạnh kinh người, màu sắc vốn có của nó là màu đỏ máu, khi Hứa Vĩ Văn còn sống, ông đã từng dùng nó giết rất nhiều quân phản biệt.
Sự thù hận cùng máu của những con người tàn nhẫn đã khiến nó có một ý thức riêng, dùng máu người hiến tế cho một thanh kiếm, nhưng đó cũng chỉ là sự vô tình.
Hứa Vĩ Văn vô tình tạo nên một thanh kiếm sắc bén, mạnh mẽ. Lưỡi đao của nó, chỉ cần đụng nhẹ hay lướt sơ, tất cả đồ vật gần như sẽ bị sự sắc bén đó vô ý chém đứt.
Huyết Trường Dạ có thể bay, nhưng chỉ khi nó có ý thức.
Hiện nó đã bị phong ấn, muốn tháo bỏ phong ấn thì chỉ cần một giọt máu của Hứa Lan Chu, người có chung huyết thống với Hứa Vĩ Văn.
Hứa Lan Chu do dự, nếu tháo bỏ phong ấn cho nó, không chừng sẽ có rất nhiều nguy cơ ập đến, Hứa Lan Chu xoa bóp huyệt thái dương.
Huyết Trường Dạ có thể bay rất nhanh, bay nhanh hơn cả tàu siêu tốc của Tinh Tế, nếu giải phóng cho nó, chỉ cần hai mươi phút là có thể bay tới chỗ của Lý Thừa Viêm.
Hứa Lan Chu hạ quyết tâm, thời gian không còn nhiều, nếu để Lý Thừa Viêm chết, e rằng sẽ có phiền phức lớn hơn.
Được rồi, đằng nào cũng có phiền phức, ông đây cứ giải quyết từng cái một là được, vì phải làm người có văn hóa, lão tử phải cố gắng thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]