Chương trước
Chương sau
Hứa Lan Chu trở về căn phòng trước, hắn ngồi trên giường, tinh thần có chút không ổn.

Hắn vừa xem lại kí ức của thế giới trước, cảm giác khi nhìn thấy Kỳ Bạch Nhiên uống thuốc độc rồi nằm kế bên mình, từng giọt máu lan qua áo hắn đều trở nên nóng đến bỏng.

Hứa Lan Chu ngơ ra nhìn trần nhà, nhớ lại câu "Kiếp sau..Hãy cưới anh một lần nữa nhé." của Kỳ Bạch Nhiên, hắn suy sụp.

Hai mắt hắn dần ửng đỏ, hắn thở dài bất lực nhìn xuống đất rồi hốt lên câu hỏi đầy bi thương.

"Phải làm sao đây?"

Hứa Lan Chu cố ngăn lại dòng lệ sắp chảy ra của mình, hắn nhịn lại nhưng giọng nói lại phát nghẹn.

"Mình không ổn thật rồi...."

1314 ngồi kế bên có chút lo lắng cho hắn.

( Ngài không sao chứ kí chủ? )

Thấy Hứa Lan Chu không nhìn mình, nó lại ngập ngừng nói với hắn.

[ Nếu ngài muốn... Tôi có thể xóa bỏ kí ức của thế giới đó cho ngài. )

Hứa Lan Chu đau khổ ôm mặt, không được, không thể được!

Hứa Lan Chu nhịn lại cơn đau xé lòng của mình, bình thản mà nói với nó: "Không cần, ta không sao."

Thấy Hứa Lan Chu ngồi trên giường đau khổ ôm mặt, nó cũng có thể thấy được những dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt của người đó.

Thì ra, người mạnh mẽ như Hứa Lan Chu cũng có lúc yếu đuối đến vậy.

1314 khó xử, nó lo lằng cho Hứa Lan Chu nên đã nhảy lên giường, ngồi kế bên hẳn không dám lên tiếng.

Hứa Lan Chu cứ ôm mặt như vậy, ngồi đến tận mấy tiếng liền, điều chỉnh lại cảm xúc, hắn mới có thể đi tiếp, Hứa Lan Chu đã tự lừa mình rằng Kỳ Bạch Nhiên là một nhân vật ảo, là NPC, không có thật.

Biết bao nhiêu kí ức tươi đẹp của hắn cùng người đó, sao nói quên là có thể quên? Cảm xúc, nếu như hắn không có thứ đó thì tốt hơn.

Hứa Lan Chu trở lại trạng thái bình thường, hắn nhàn nhạt nói với 1314.

"Mau tổng kết lại xem thế giới trước ta có gì."

( Hệ Thống Xin Tổng Kết]

Mảnh tàn hồn của Hoàng Đế Bóng Tối: 30 Mảnh

Sức Mạnh: 180/200 | Người bình thường 70 [ Xác nhận ) Đã vượt qua sức mạnh của người bình thường, sức bền và thể lực cũng được xác nhận là đã vượt qua của người bình thường.

Độ Thông Minh: 220/200 (Xác nhận ) Đã vượt qua trí não của Tinh Tế.

Vũ Khí: Bùa ( Số lượng vô cực) [ Huyết Trường Dạ không tính. ]

Vật dụng: Dy Sinh [ Không gian riêng của vật chủ, không tính. ]

Tinh thần lực ( Sức mạnh thần kinh ): 200/200 ( Thôi miên ], ( Tẩy não)

Kỹ năng: [ Sao Chép),[ Ghi Nhớ].

"30 mảnh là của việc ngăn cản phản diện hắc hóa à?"

( Phải thưa ngài. )

Thế là còn 1970 mảnh nữa à, nhớ lại cảnh hắn cố gắng thu thập tiên khí để tu dưỡng tinh thần lực hút mảnh tàn hồn từ người Kỳ Bách Ngạn ra, quả thật làm hắn khổ tâm chết.

Hứa Lan Chu thở dài, hắn nhàn nhạt nói với 1314: "Đến thế giới tiếp theo đi."

1314 nhún lên nhún xuống: ( Đã rõ. )



( Hệ thống xin được phép dịch chuyển. )

Xác Nhận - Không Xác Nhận

"Xác nhận."

Một ánh sáng lóe mắt ló lên, che khuất đi tầm nhìn của Hứa Lan Chu, chỉ trong một giây ánh sáng, hắn đã được hệ thống dịch chuyển đến một nơi xa lạ.

( Tiến thành tiếp thu kí ức? )

Xác nhận - Không xác nhận

"Xác nhận."

Thế giới này là thế giới cổ trang, nguyên chủ tên 'Quân Bất Nghi, có nghĩa là "sống vô nghĩa" Tiên Hoàng đã đặt tên cho Quân Bất Nghi có ý nghĩa như vậy.

Ông ta muốn nguyên chủ phải sống một cuộc đời vô nghĩa và bạc bẽo, suốt đời sống một cuộc sống vô vị.

Nhưng ông ta không ngờ đến, Quân Bất Nghi vậy mà lại được ông trời đích chỉ là Thái Tử tương lai.

Không còn cách nào khác, ông ta lấy có mẫu thân của hắn dĩ hạ phạm thượng?, cho người nhốt nàng vào lãnh cung, không được phân cơm đến trong vòng mười ngày.

Ngu Tử Vân đương nhiên không chịu được, nàng chết đói ngay tại giường. Chết không nhắm mắt, cho đến lúc chết, nàng vẫn không hiểu lý do vì sao nàng lại thành ra như vậy.

Quân Bất Nghi mất mẹ từ đó, khi hắn lên tám tuổi, hắn đã bắt đầu lên triều để thích nghi với hoàn cảnh của mình.

Người được trời đích chỉ, hắn đương nhiên không phải là người bình thường.

Quân Bất Nghi trái ngược với cái tên của hắn, hắn là người văn võ song toàn. Năm sáu tuổi đã học hết chữ Hán, tám tuổi đã ngăm thơ rành rọt, mười hai tuổi đã biết bắn cung cưỡi ngựa, mười lăm tuổi đã ra quân xuất trận, mười bảy tuổi đã hiểu về thể sự.

Tuổi tác càng cao, hắn càng tinh thông nhiều thứ, đến năm mười chính, Tiên Hoàng băng hà, hắn lên làm hoàng để.

Tuy trẻ tuổi, nhưng nhờ hắn dẫn dắt, Đại Chu thái bình thịnh thế. Không ai phản đối, dân chúng ăn no, nệm ấm.

Thiên hạ cũng thái bình.

Quân Bất Nghi còn có rất nhiều đệ đệ và muội muội khác, tuy cùng cha khác mẹ,nhưng hắn vẫn rất tin tưởng vào người thân và gia tộc của mình bao gồm cả Tiên Hoàng, người đã giết nương của hắn.

Vào một ngày, Quân Bất Nghi đang phê duyệt tấu chương, từ cửa thái giám thông báo vào rằng Nhị Điện Hạ muốn gặp mặt hắn.

Quân Bất Nghi nghe vậy cũng bỏ dở công việc mà đi gặp Quân Mặc Hàn.

Đến hồ sen gần Kính Vân cung, hắn đã rất nhanh đi tới chỗ của Quân Mặc Hàn rồi hỏi gã: "Đệ tìm ta có chuyện gì?"

Quân Mặc Hàn thảo mai mỉm cười: "Đệ muốn cùng ăn cơm với huynh. Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau."

3Quân bất vị thân, hắn cũng lực bất tòng tâm.

Quân Bất Nghi chỉ có thể xin lỗi gã rồi hẹn lại bữa khác. Nhờ luật pháp của vua, hẳn đã tự cứu được mình một mạng.

Trong cái chén mà Quân Mặc Hàn chuẩn bị cho hắn, có chuẩn bị một chất kịch độc, không màu, không mùi, không vị. Quân Mặc Hàn muốn giết Quân Bất Nghi từ từ nên đã cho rất ít.

Chỉ cần cho người ta uống vào loại thuốc kịch độc ấy, nhiều thì sẽ chết ngay tức khắc, ít thì sẽ bị ăn mòn chậm rãi.

Quân Mặc Hàn không thể để cho người khác biết được, bệ hạ vừa vào phòng mình ăn một bữa cơm liền chết bất đắc kì tử.

Vì vậy, gã chỉ có thể dùng độc tố bào mòn long thể của hắn chậm rãi.

Quân Bất Nghi không đề phòng với Quân Mặc Hàn. Quân Mặc Hàn được nước véo cò, gã cho ám vệ đột nhập vào

Điện Tử Vi của Quân Bất Nghi, bỏ một ít độc vào trong ấm trà.

Quân Bất Nghi không biết chuyện, mỗi ngày hắn cứ vừa phê tấu chương vừa uống ít trà, lâu dần, sức khỏe hắn tụt dốc.

Nay lên thượng triều cũng không nổi, tình hình của hắn tệ đến mức các quang đại thần đều biết đến.



Thái y cũng không biết rốt cuộc hắn mắc phải bệnh gì, đến cả hắn cũng nghĩ mình mắc phải căn bệnh lạ.

Cho đến khi chết hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Quân Mặc Hàn thành công lên ngôi hoàng đế.

Hứa Lan Chu nhíu chặt mày: "Chết gì mà lãng xẹt, nếu đã là vua thì người đầu tiên đề phòng chính là dòng tộc chứ?"

Tự nhảy vào miệng cọp, bảo sao không chết, Quân Bất Nghi ơi Quân Bất Nghi, anh minh như ngài vậy mà lại là người ngây thơ như vậy.

1314 cũng thở dài: [ Quân Bất Nghi rất thông minh, nhưng sao bằng hào quang nam chính được? )

"Tên ngu ngốc đó mà là nam chính sao?" Không thể nào, cách giết người đó cũng quá đại trà đi?

(Y thật sự là nam chính thưa ngài. ]

Hứa Lan Chu đẩy tay chề môi, một từ thôi, chê.

Giết vua bằng cách đó, cũng quá là đại trà rồi.

"Bỏ đi, mau đưa ta cốt truyện."

( Ngài chờ một lát. )

Quân Mặc Hàn sau khi lên ngôi vua, Lý Thừa Viêm liền trở mặt đối đầu với gã.

Y không tin, một người như bệ hạ lại có thể chết một cách vô lý như vậy! Đến bệnh cũng không dò ra được, lũ thái y đúng là đồ vô dụng!

Lý Thừa Viêm đấu với Quân Mặc Hàn suốt mấy năm liền, có lần y đánh gã rơi xuống vách núi, cơ duyên hắn gặp được một mỹ nhần xinh đẹp như hoa tên Lục Vần Nhi.

Hứa Lan Chu đứng một bên khinh bỉ: "Đó là sự sắp xếp."

1314 cũng gật đầu: [ Nhìn cũng biết, chơ chơ ra đấy mà. )

Quân Mặc Hàn bị thương nặng, xém chút nữa đã bị Lý Thừa Viêm xiên chết, gã chỉ có thể nắm dưới đống thuốc mà không thể cử động được.

Quân Mặc Hàn chơ mắt ra mà nhìn Lục Vân Nhi gầy yếu này đưa mình về nhà.

Lục Vân Nhi dùng sự tốt bụng của mình chứng minh cho gã thấy được nàng là người lương thiện, ai ngờ được nàng tốt bụng giúp đỡ, đến khi vết thương đỡ thẳng, gã vậy mà đã cưỡng bức nàng, ép nàng vào chốn thâm cung.

Lục Vân Nhi đương nhiên không đồng ý, nàng cố gắng giấy giụa thoát khỏi vòng tay gã nhưng không được.

Cuối cùng nàng bị bắt về làm vợ của vua, được phong vị là Hoàng Quý Phi. Vì Quân Mặc Hàn chưa muốn lập hậu, nên chỉ có thể đề nàng làm Hoàng Quý Phi, vị trí chỉ đứng sau Hoàng hậu.

Lục Vân Nhi trong trốn thâm cung lâu dần đã bị sự ấm áp của Quân Mặc Hàn cảm hóa, vì thể mà nàng đã tự nguyện ở bên cạnh gã.

Có Lục Vân Nhi ở bên, Quân Mặc Hàn như được tiếp thêm sức mạnh, chờ vết thương hồi phục thẳng, gã lại chiến với Lý Thừa Viêm một trận.

Không hiểu sao ngay tình thế cấp bách của Quân Mặc Hàn, gã lại có thể đổi nguy thành an, một kiếm chặt đầu Lý Thừa Viêm. Lúc đó, Lý Thừa Viêm đã chết trong ánh mắt không thể tin nổi.

Còn Quân Mặc Hàn thì lấy đầu y về treo trên trước tường thành để sỉ vả linh hồn y.

Bởi vì nghiệp chướng chồng chất, Đại Chu mà gã hằng mong ước nay đã bị ông trời giáng xuống một trận thiên tai!

Bệnh dịch đột nhiên lại bùng đến, làm Quân Mặc Hàn trở tay không kịp, nhưng bởi vì đã có Lục Vân Nhi ở đây, nàng ta có thể làm ra thuốc dẫn đổi nguy thành an.

Cuối cùng, gã phong vị cho Lục Vân Nhi làm kế hậu, rồi sống vui vẻ đắc ý qua ngày cùng hơn 3000 giai nhân.

Hứa Lan Chu đột nhiên thấy thương nữ chính: "Thể này cũng quá tra rồi."

Nữ chính thế giới này cũng thật ngây thơ, nam chính thì ngu ngốc, nhưng vì có hào quang nhân vật chính, bọn họ đều tung hoành ngang dọc, nghĩ đến đây thôi thì gân xanh đã nổi đầy trên trán Hứa Lan Chu.

Ông mà không xử được mày thì tên ông đảo ngược!

Quân Bất Nghi ý chỉ sống vô nghĩa,sống bạc bẽo.Dĩ hạ phạm thượng ý chỉ xúc phạm đến người bề trên,vua chúa,....Quân bất vị thân ( Quân pháp bất vị thân) ý nói pháp luật của vua không thiên vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.