Hứa Lan Chu trong lòng rơi lộp bộp, hắn cố gắng lùi lại phía thành giường một chút, mong rằng Kỳ Bạch Nhiên sẽ không tiến tới nữa.
Nhưng Kỳ Bạch Nhiên không nghe được nỗi lòng của Hứa Lan Chu, y ngồi lên giường, tháo cái cà vạt ra rồi dùng sức, kéo lấy Hứa Lan Chu, ôm người thương của y vào lòng mình.
Khi ôm lấy người nọ, cảm nhận từng chút hơi ấm phát ra từ cơ thể ấy, y mới có cảm giác dường như y mới được sống lại.
Kỳ Bạch Nhiên kéo lấy người Hứa Lan Chu, để người nọ ngồi trong lòng mình một cách dễ chịu, sau lại dùng tay, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh ấy của hắn.
Kỳ Bạch Nhiên giọng hơi khàn đục hỏi hắn: "Lúc nãy em đã ở đâu? Sao anh gọi em nhiều cuộc như thế mà em lại không bắt máy hả? Em có biết là anh đã sắp phát điên vì không tìm thấy em không hả Thời Xuyên?" Giọng nói của Kỳ Bạch Nhiên dần trở nên nặng nề, trong câu nói ấy còn chứa đựng cả sự hoảng sợ mà Hứa Lan Chu có thể cảm nhận được.
Mắng hay giận, Kỳ Bạch Nhiên đều không nỡ, nên y cũng chỉ đành bất lực giữa mớ cảm xúc hỗn độn này mà hỏi hắn: "Sao em lại không bắt máy?"
Kỳ Bạch Nhiên hỏi Hứa Lan Chu bằng giọng nói rất dịu dàng, nhưng dù có là như vậy đi chăng nữa, sự hoảng sợ trong mắt y vẫn bị Hứa Lan Chu nhìn ra được.
Hứa Lan Chu hít một hơi, nghiêm túc trả lời y: "Em không nhìn thấy."
Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644341/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.