Hứa Lan Chu lạnh lùng nói với gã: "Vậy nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."
[ Kí chủ, kí chủ! Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành, hiện tại, nhà hàng này chính là của ngài. ]
Vậy sao? Vậy là ta có cái để dằn mặt tên thiểu năng này rồi.
"Tôi quên không nói, bây giờ cái nhà hàng này là của tôi, nên bữa cơm này chính là của tôi mời anh. Còn một chuyện nữa, Mộ tiên sinh à, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh."
Mộ Dư Sinh đang tập trung nghe Hứa Lan Chu nói chuyện, thấy thiếu niên ấy làm một bộ nghiêm túc, gã cũng ngồi ngay ngắn lại, làm một bộ đoan trang nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẫm kia.
"Cẩn thận Quách Xuân Hoa."
Hứa Lan Chu vừa dứt lời thì tách một tiếng, dường như có thứ gì đó vừa mới bị vỡ, Mộ Dư Sinh có thể nghe thấy được nhưng Hứa Lan Chu thì không nghe thấy.
"Quách Xuân Hoa?" Mộ Dư Sinh hơi ngẫn ra khi đọc cái tên này.
Là cô gái xinh đẹp dịu dàng mà hắn gặp ở bệnh viện sao?
"Thời Tổng, ngài có ý gì?"
Hứa Lan Chu nhìn một bộ gấp gáp của gã, hắn cũng thản nhiên mà giải thích.
"Quách Xuân Hoa là một ả đàn bà nguy hiểm, Mộ tiên sinh, tôi thật mong ngài không bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta mê hoặc."
Mộ Dư Sinh: "..."
Người ta bảo, nữ chính thông minh là nữ chính hoàn hảo, nhưng hắn ghét nhất chính là loại nữ chính này.
Tác giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.