Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: YuanKit.
......Thật tốt cho câu tiểu quả phụ viếng mồ mả.
Mộ Dung Thịnh nghe thế mặt cứng đờ, giống như ăn phải phân, mặt Đan Lộ thì tái xanh.
Đan Hà trái lại có chút mừng thầm, cho rằng nữ nhân này dám làm càn như thế, điện hạ chắc chắn sẽ đuổi nàng đi, kéo đi ra ngoài thưởng mấy chục roi cũng không có gì là lạ.
Mộ Dung Thịnh ở Kim Lăng đấu nhau một mất một còn với mấy người huynh đệ cùng cha khác mẹ, quen nói có ẩn ý, dùng ngôn ngữ sắc bén, lại chưa từng gặp người như Tú Nhi.
Dám dùng lời lẽ bén nhọn, cố tình khoe mẽ tài năng trước mặt hắn, thực là không biết điều.
Thần sắc hắn ngày càng u ám, ánh mắt âm hiểm nhìn cô chằm chằm. Sau một thời gian, thấy cô dáng vẻ vẫn như cũ, dường như không sợ hắn, không hiểu sao, chút tức giận của hắn vừa mới ngoi lên liền tan, không kìm được mà mềm lòng.
"Thôi, không đề cập đến chuyện này nữa." Khói mù trên mặt Mộ Dung Thịnh tiêu biến, nắn nắn chén rượu trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói: "Tú Nhi ngươi đó, thật là thành thật nha."
Giọng điệu thân mật.
Yến Lang nghe mà nổi hết cả da gà, dùng tay để đè nén lại cảm xúc, giả bộ cười nói: "Điện hạ, ngài khách khí rồi."
Hệ thống vẫn chưa quên mục đích ban đầu, thừa cơ nói: "Ngươi thật sự không cân nhắc việc cứu vớt hắn một chút hả? Khả tạo chi tài(*) nha."
* Khả tạo chi tài: nhân tài có thể bồi dưỡng từ từ.
"Ha ha ha ha ha." Yến Lang cười lạnh: "Hắn bây giờ khách sáo như vậy, là do hắn mới gặp ta hôm nay. Nếu để ý ta, có chút tôn trọng ta chắc chắn khi hỏi thăm sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện khuê phòng của một nữ lang, càng sẽ không hất hàm sai khiến người bắt ta đi."
Hệ thống câm nín, nghẹn một lát, hỏi lại: "Thật sự ngươi không muốn thử một lần à?"
"Thử cái gì?" Yến Lang vặn lại: "Ta nghĩ ngươi cần đi bảo trì một thời gian đấy."
"Được rồi." Hệ thống cam chịu, lặng im một chút, nói nhỏ: "Thực ra ta hiểu ý của ngươi, nhưng số liệu gốc của ta cùng tuyến thế giới gốc có quan hệ mật thiết với nhau, nếu sơ hở quá lớn, có lẽ sẽ phải sửa lại từ đầu......"
"Không đến mức đó đâu." Yến Lang buột miệng: "Chỉ thay đổi cách thức một chút, vẫn có thể qua được."
"A, vậy à." hệ thống đáp, chợt giật mình, sợ hãi hét toáng lên: "Sao ngươi biết?!"
"Tú Nhi, Tú Nhi?" Mộ Dung Thịnh nhíu mày lại, hình như có hơi bất mãn: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, nãy giờ ta nói chuyện, ngươi đều không để ý."
Yến Lang phục hồi tinh thần, cười có lệ cho qua.
Mộ Dung Thịnh tựa hồ thật sự đã sinh ra vài phần tâm tư đối với cô, mặc dù bây giờ Yến Lang chỉ mang khuôn mặt của một người qua đường, hắn cũng tràn trề hào hứng mời cô cùng ra ngoài ngắm trăng.
Yến Lang xưa nay vốn không biết chút gì về tình thơ ý họa, xem bầu trời cùng vầng trăng sáng kia nửa ngày, tự đáy lòng bùi ngùi nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Mộ Dung Thịnh hơi hơi mỉm cười, đang định phụ họa, liền nghe cô tiếp tục nói: "Tròn tròn giống như một chiếc bánh nướng lớn!"
Mộ Dung Thịnh: "......"
Yến Lang nói: "Ta thật sự rất muốn ăn bánh nha."
Mộ Dung Thịnh: "......"
Yến Lang nói: "Bánh rán cũng giống nữa."
Khoảnh khắc ngắm trăng tan tầm trong sự cụt hứng, đôi bên ra về, Yến Lang ngó sắc mặt của Mộ Dung Thịnh, hẳn là rất muốn chửi tục, chẳng qua không hiểu sao lại nhịn xuống, gắng gượng tán gẫu với cô mấy câu rồi hậm hực bỏ đi.
Hệ thống từ câu nói trước đây của cô đã đoán được chút đầu mối, thái độ cũng xấu hẳn đi, thấy thế liền âm dương quái khí (*)nói: "Ngươi với những ký chủ trước đó chẳng giống nhau tí nào. Ngay cả kĩ năng giao tiếp cơ bản cũng quá sức 'vượt trội'."
* Âm dương quái khí: quái gở.
"Được rồi được rồi." Yến Lang cũng không giận, chỉ nói: "Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được mà."
Cuối cùng đúng là dùng dây thừng bắt châu chấu, hệ thống không thèm so đo, chỉ hơi bất an: "Không đi theo chủ tuyến thì toàn bộ thế giới này sẽ bị lẫn lộn lên hết, ngộ nhỡ thất bại, hai chúng ta sẽ không chết chứ?"
Yến Lang ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Hơi khó nói à."
Hệ thống: "?????"
Đan Hà đưa khăn lược tới đây, Đan Lộ mẫu mực hầu hạ nước ấm, Yến Lang rửa mặt chải đầu qua loa rồi nằm bò lên giường, chợt nghe thấy hệ thống khóc nức nở trong đầu mình.
Cô có chút nhức đầu, an ủi nó: "Không sao không sao, ngoan nào, đừng khóc nữa nha."
Hệ thống nghẹn ngào hỏi cô: "Ngươi thực sự không muốn quay về Kim Lăng cùng Mộ Dung Thịnh sao?"
"Đương nhiên là không." Yến Lang nói: "Ta không phải Tú Nhi, nếu đến Kim Lăng thật thì không phải là lòi đuôi ra à? Lừa ăn lừa uống mấy ngày rồi chạy lấy người. Dù sao ta đã dịch dung rồi, có gặp lại hắn cũng không nhận ra được."
Hệ thống thấy cô đã có dự tính, cảm xúc dịu xuống, hơi ngừng, cuối cùng hèn mọn hỏi: "Trước khi ta tới thì hệ thống phục vụ ngươi ở đâu vậy?"
Yến Lang nói bóng nói gió: "Ngươi đến được bao lâu rồi mà hỏi những cái đó......"
Hệ thống "Oa" khóc thành tiếng: "Ta không muốn biết ta đến bằng cách nào, ta chỉ muốn biết hệ thống trước đó tính tình thế nào thôi a!"
......
Yến Lang tiếp quản này thân thể cũng chưa được bao lâu, vất vả lắm mới được ăn no, đương nhiên phải bổ sung thêm một giấc ngủ hợp lý.
Cảm giác buồn ngủ đến hơi chậm, lần thứ hai cô mở mắt đã thấy ngoài màn ánh mặt trời chiếu rọi, treo cao trên đỉnh đầu rồi. Buổi trưa đến thật nhanh. Đan Hà, Đan Lộ cũng không biết lại chạy đi đâu.
Trong không khí phảng phất truyền đến mùi hương hoa quế mà Yến Lang khá thích. Cô ngồi dậy mặc quần áo, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy nữ tì phủ thứ sử khoanh tay coi giữ, bộ dáng mười phần kính cẩn.
Tiếng cô vang lên: "Đan Hà, Đan Lộ đâu rồi?"
Nữ tì kia vội khuỵu gối thưa: "Hai tỷ tỷ ấy hiện ở ngoại viện xử lý chút việc, bây giờ không rảnh rỗi, bọn nô tỳ tới đây hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu."
Một nữ tì khác lại thưa: "Nước ấm, muối ăn đều đã sớm được chuẩn bị, chúng nô sẽ lập tức mang lên......"
"Bận việc? Ta đây cũng nhắc nhở bọn họ, chỉ là hai con gà rừng thôi, cứ đi ba bước lại rơi vài sợi lông trên đất cũng ảo tưởng mình là phượng hoàng sao?" Yến Lang mày đẹp dựng đứng, tức giận nói: "Nói cho các nàng, không muốn chết thì cút về đây!"
Viên quan thất phẩm hay cả trước mắt thừa tướng, Đan Hà, Đan Lộ là người bên cạnh Mộ Dung Thịnh, mặc dù đều là nô tỳ nhưng không có ai trong phủ thứ sử thực sự dám coi các nàng là tay sai, thứ sử gặp đều vô cùng khách khí, đừng nói đến bọn nô tỳ như các nàng đây (chỉ hai người hầu đứng ngoài cửa).
Hai nữ tì kia nghe Yến Lang phân phó như vậy, vốn có chút do dự, nhưng khi nghĩ rằng Đan Hà, Đan Lộ cũng bị điều đến đây hầu hạ Triệu gia cô nương, liền không còn chần chừ nữa, cung kính bằng lòng, bước nhanh rời đi.
Yến Lang đợi trong phòng mười lăm phút mới thấy Đan Hà, Đan Lộ - mặt đầy vẻ miễn cưỡng đi tới. Thị lực cô rất tốt, liếc mắt một cái liền thấy trên mặt hai nữ tì đi truyền lời hằn lại dấu vết bàn tay, có vẻ là bị người cho một cái bạt tai, trên môi cô không ngừng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Cô nương dậy rồi ạ?" Đan Hà biết cô không dễ chọc, mình lại đuối lý, không dám tự rước lấy rủi ro, cúi đầu thưa: "Nô tỳ đã kêu người này mang khăn lược hương muối tới......"
Yến Lang mỉm cười nhìn nàng, ra lệnh: "Quỳ xuống."
Đan Hà đột nhiên biến sắc, mặt cứng đờ đáp: "Chúng nô tuy bị phân phó đến hầu hạ cô nương nhưng cũng là người của Sở Vương điện hạ, cô nương sao lại có thể khiển trách nặng nề......"
Nàng ta còn chưa nói xong, Yến Lang liền đập vỡ chén trà nóng trong tay: "Ta cho ngươi nói chuyện sao?"
Màn đập vỡ chén trà kia đủ tàn nhẫn. Đan Hà bị phỏng không nhẹ, hơn nửa khuôn mặt đều nóng rát đau đớn. Nàng ta cảm thấy có thứ gì theo gò má chậm rãi chảy xuống, cứ tưởng là nước ấm, duỗi tay ra sờ, lại đỏ cả một bàn tay, mới biết là trán bị chảy máu.
Đan Hà bị một màn này làm kinh hãi tột cùng, thế nhưng không dám lên tiếng, Đan Lộ từ trước đến nay luôn dè dặt cũng bị dọa sợ.
Yến Lang gây rối ngại chưa đủ, lạnh lùng dặn Đan Lộ: "Trở về tìm chủ tử ngươi nói, Đan Hà cô nương tay yếu chân mềm, thất lễ ta không thể sai sử, bảo hắn lấy về, cúng bái Phật tổ cho thật tốt, ngộ nhỡ nàng là điều xấu, ta xin đắc tội không dậy được!"
Đan Hà hung ác bá đạo, động một chút là thích đánh phạt hạ nhân, Đan Lộ lại là trong bông có kim(*),nhìn tưởng vô hại, bản tính lại càng âm hiểm.
* Trong bông có kim: có cương có nhu; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm.
Ngày hôm qua mới vừa thấy mặt, Yến Lang đã phát hiện hai người này có mặt và tâm trái nhau, tuy đều là thị thiếp dự bị của Mộ Dung Thịnh nhưng ngầm cũng có cạnh tranh. Lúc này cô vừa quăng một câu, quả nhiên thấy mắt Đan Lộ sáng rực lên, hành lễ với cô, vội vã chạy ra ngoài.
Tính tình Mộ Dung Thịnh rất tệ, bên người cũng không muốn giữ một người vô dụng. Hôm qua hắn vừa mới răn dạy Đan Hà, hôm nay đã bị tố cáo, hắn chắc sẽ cảm thấy Tú Nhi là ép người hơi quá, muốn nhét cô vào bao tải dìm chết, nhưng cũng đồng thời sẽ thấy Đan Hà vô dụng.
Đan Lộ nhìn thấu điểm này, vô cùng cao hứng muốn mượn tay Triệu Tú Nhi loại bỏ Đan Hà. Người kia cũng hiểu được điều này, bất chấp vết thương ở trán, liền "Bùm" một tiếng quỳ xuống, liên tục cầu xin: "Là nô tỳ mạo phạm, cô nương thứ tội, chớ chấp nhặt với nô tỳ......"
Yến Lang cười như không nhìn nàng, nhẹ nhàng quăng một câu: "Không có lần sau."
Đan Lộ tiếc nuối, không nhịn được hỏi: "Cô nương, Đan Hà thực quá đáng, ta thấy vậy không được a......"
Yến Lang tát bốp một phát, đánh đến mức nàng lảo đảo một cái: "Ta có kêu ngươi nói chuyện sao?"
Đan Lộ ăn một cái cái tát, cả người đều ngẩn ra, không tin cô nhanh như vậy đã xuống tay với mình: "Cô nương, người......"
Yến Lang lại cho nàng thêm một bạt tai: "Còn nói?!"
Hai cái nữ tì đều ăn đánh, thế cục xoay chuyển cũng tương đối cân bằng lại. Hai nữ tì khép nép quỳ cạnh nhau, không dám tùy ý lên tiếng.
"Đi chuẩn bị nước, ta muốn rửa mặt." Yến Lang hài lòng, hơi gật đầu, chẳng mảy may che dấu sự điêu ngoa hung ác của mình: "Nếu việc này còn xảy ra lần thứ hai, các ngươi liền chờ chết đi!"
Mặc kệ Đan Hà cùng Đan Lộ trong lòng suy nghĩ thế nào, mười tám đời tổ tiên nhà cô ra sao, lúc này trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, thành thành thật thật hầu hạ cô rửa mặt chải đầu, so với hầu hạ Mộ Dung Thịnh còn kính cẩn hơn vài phần.
Yến Lang thay đổi y phục nhẹ nhàng, xoay vài vòng trong phủ thứ sử, đi thăm dò từ chuồng ngựa cho tới cửa trước cửa sau, đến hoa viên ngắm hoa cúc một lát đã kêu gào mệt mỏi, về chỗ ở.
Mộ Dung Thịnh hôm nay không biết bận việc đi, tận sau giờ chiều mới trở về, sai người mời Tú Nhi cô nương qua nói chuyện. Yến Lang lại tô trát son phấn hồng hồng đỏ đỏ đầy mặt, hừng hực thích thú hướng đến chính sảnh.
Trên mặt Đan Hà vẫn còn thương tích, e sợ Mộ Dung Thịnh hỏi tới trả lời không tốt, do dự không dám qua, Đan Lộ cũng thế.
Yến Lang thấy thế liền bảo: "Thứ sử đưa cho ta con ngựa kia không tồi, các ngươi đi chải lông cho nó —— Ta cảnh cáo các ngươi, nếu làm thương con ngựa yêu của ta, các ngươi sẽ ăn đủ!"
Đan Hà Đan Lộ bực tức muốn ói ra máu nhưng cũng không dám phản đối, ngoan ngoãn hành lễ, thấp kém thưa: "Nô tỳ đa tạ cô nương đã thông cảm......"
"Không có gì." Yến Lang khoát tay, khoan dung độ lượng nói: "Các ngươi nên biết ơn ta về việc này đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.