Chương trước
Chương sau
Việc tuyển tú không liên quan đến Thẩm gia, Yến Lang cũng không sai người đi hỏi thăm, ai ngờ con heo Mộ Dung Thịnh thực sự chán ghét cô.
Yến Lang chỉ biết Mộ Dung Thịnh là tiện nhân, cha hắn cũng là tiện nhân, lại không nghĩ rằng này lũ phụ tử kia có thể đê tiện như này.
Một ngày trước khi đi, viên nội thị trong cung đến Thẩm gia truyền chỉ, sắc phong Vinh An quận chúa Thẩm Tĩnh Thu làm Sở Vương trắc phi, sau khi chịu tang liền nhập phủ. Y cười như không cười: "Bác Lục Hầu, đây là ngày đại hỉ sự, còn không tiếp chỉ?"
Yến Lang nhấc mí mắt lên, đưa tay tiếp thánh chỉ.
Nội thị thấy cô thất lễ, không vui, quái gở nói: "Bác Lục Hầu, Sở Vương điện hạ là dòng dõi quý tộc, Vinh An quận chúa được gả cho ngài làm trắc phi đã là phúc phận......"
Nào biết Yến Lang cười lạnh, ném thánh chỉ xuống đất, dùng chân chà đạp, không đợi nội thị nói tiếp những lời chua ngoa liền rút đao ra, chém đầu y.
"Ăn gan chó lại dám giả truyền thánh chỉ!"
Bầu không khí yên tĩnh. Yến Lang quát lạnh: "Phụ thân ta thây cốt chưa lạnh, muội muội giữ đạo hiếu, làm gì có loại cưỡng ép tứ hôn vào lúc này? Bệ hạ là một minh quân, sao lại có cử chỉ ngu xuẩn bực này!"
Cô vung tay lên, phân phó tùy tùng: "Lập tức bắt đám người này, gỡ giáp cùng vũ khí, kêu người truyền tin cho Kinh Triệu Doãn, nói có người cả gan dám giả truyền thánh chỉ vừa vặn bị ta túm được, mời bọn họ đến xử trí!"
Tùy tùng hiểu ý, phi ngựa rời đi. Đám cấm quân đi theo truyền chỉ thấy nội thị kia chết không nhắm mắt, máu tươi thấm ướt mảng tuyết, liền trợn mắt há mồm, không dám phản kháng, bị phủ binh Thẩm gia khống chế.
......
"Quá vô lý!"
Kinh Triệu Doãn chảy mồ hôi lạnh, đuổi tới Thẩm gia liền thấy Yến Lang xoa eo, tức giận đùng đùng cùng với đám thân binh trong viện: "Đường đường là đế đô dưới chân Thiên tử lại có kẻ dám giả truyền thánh chỉ, nếu ta không chính mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng?!"
"Đúng vậy." Phủ binh ở hành lang phụ họa: "Thật là quá kiêu ngạo! Kinh Triệu Doãn lơ là cương vị, dám sai người đến phủ lừa chúng ta. Quân hầu nhất định phải hạch tội hắn mới được!"
Kinh Triệu Doãn thật muốn quỳ lạy đám đại gia này. Hắn lau mồ hôi lạnh đến gần, nhìn thấy nội thị truyền chỉ lăn quay trên mặt đất, cách đó không xa là cấm quân bị thu vũ khí. Hắn cẩn thận nhìn lại, vẫn là gương mặt của nội thị bên cạnh Hoàng đế.
Xong đời rồi!
Ngươi sao không lên trời luôn đi!
Tim Kinh Triệu Doãn run bắn, muốn lập tức từ quan về bán khoai lang đỏ, chỉ là thấy phủ binh Thẩm gia dữ dội hiển hách canh giữ bên kia, hết sức nhịn xuống, run giọng bảo: "Quân hầu xin bớt giận!"
"Bớt giận? Ngươi kêu ta bớt giận sao được đây?" Yến Lang tỏ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: "Con chó con mèo cũng dám chạy đến nơi này, này chẳng phải không coi Thẩm gia ra gì sao?!"
Cô chỉ thi thể tên nội thị trên mặt đất, ánh mắt sắc bén: "Loại chuyện đại nghịch đáng sợ như giả truyền thánh chỉ còn làm được, kẻ đứng sau tất có nhiều toan tính a!"
Kinh Triệu Doãn nhận ra nội thị kia liền biết đạo thánh chỉ này hơn phân nửa là thật, chỉ là nội dung rất đáng chê trách.
Trước đây Vinh An quận chúa mắng thẳng vào mặt Thiên tử trên triều, đã sớm khiến Hoàng đế hận đến ngứa răng, nếu không có quần thần phản đối, miệng lưỡi liên hồi, e là gã sẽ trực tiếp giết cho hả giận. Lúc này cấp cho Vinh An quận chúa còn giữ đạo hiếu một chỉ tứ hôn, lại là làm trắc phi của Sở Vương, rõ ràng là cố ý nhục nhã nàng, nhục nhã người Thẩm gia.
Đường đường là Thiên tử mà làm ra loại chuyện này, quả thực là hẹp hòi.
Kinh Triệu Doãn nghĩ thầm lại không dám nói, chỉ kêu vụ án phức tạp, trong một thoáng khó mà làm rõ, muốn đem mấy người bị bắt đi thẩm tra.
Yến Lang hiểu tâm tư của hắn, thuận nước đẩy thuyền đưa người, tạm thời chấm dứt vụ việc.
Mộ Dung Thịnh cầu thú Thẩm Tĩnh Thu làm trắc phi, thứ nhất là trong lòng có chút hứng thú với nàng, thứ hai là để nhục nhã huynh muội Thẩm gia, thứ ba là để kìm hãm Thẩm Dận Chi.
Nhiều thế hệ Thẩm gia cầm quân, trong quân đội rất có ảnh hưởng. Thẩm Dận Chi tuy tuổi trẻ nhưng sau khi kế vị Thẩm Bình Hữu, chỉ huy thế lực toàn quân, nếu không có gì ngăn cản chẳng phải là muốn nghịch thiên.
Thẩm Tĩnh Thu là muội muội ruột của hắn, tình cảm huynh muội thâm hậu, có nàng trong cung, Thẩm Dận Chi ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám làm càn.
Vả lại, Mộ Dung Thịnh còn có một ý nghĩ thâm độc khác —— Giả sử hắn cưới Thẩm Tĩnh Thu làm chính phi, nếu có con nối dõi thì là trưởng tử, Thẩm gia chưa chắc không suy tính, nhưng nếu Thẩm Tĩnh Thu là trắc phi, dù hạ sinh cũng là thứ tử, tóm lại còn có thể áp chế địa vị.
Yến Lang mà biết hắn nghĩ gì, đón gió phun mười dặm đất, cũng may lúc này cô không biết nên tạm thời an ổn.
Lão quản gia tự mình châm trà, thở dài nói: "Hoàng đế rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy, thật không thể nói lý."
Yến Lang cười nhạt, chợt nhớ tới điều khác, thích thú hỏi: "Mộ Dung Thịnh muốn cưới Tĩnh Thu làm trắc phi, vậy chính phi là ai? Đã định ra chưa?"
Lão quản gia có vẻ đã sớm thám thính, cười đáp: "Hình như là nữ nhi của Trịnh gia Xương Bình hầu."
Yến Lang hơi ngẩn ra, chợt bật cười, bảo hệ thống: "Quanh đi quẩn lại, vận mệnh vẫn đi đúng đường."
Hệ thống: "Đúng vậy, nguyên nam chủ và nguyên nữ chủ rốt cuộc cũng về với nhau."
Một người một hệ thống đều có chút thổn thức, xúc động một trận, liền cho qua việc này, việc ai nấy làm.
Kinh Triệu Doãn đem đám cấm quân bị Thẩm gia trói cùng xác tên nội thị đi, xem xét nửa ngày, cuối cùng nhận mệnh thở dài, tiến cung cầu kiến Hoàng đế, kể việc hôm nay ra.
Hoàng đế vốn định ra oai phủ đầu Thẩm gia, không ngờ không trộm được gà còn mất nắm gạo, suýt té chết.
Gã muốn truy cứu Thẩm Dận Chi tự tiện giết nội thị truyền chỉ, nhưng sợ liên lụy bản thân đến vụ Thẩm Tĩnh Thu gả cho Sở Vương làm trắc phi, triều thần chỉ trích, sắc mặt xanh trắng không ngừng, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này coi như kết thúc, không cần truy cứu đến cùng!"
Trời lạnh như vậy mà sau lưng Kinh Triệu Doãn thấm mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu, kính cẩn tâu: " Bác Lục Hầu nói, chuyện giả truyền thánh chỉ......"
Thẩm Bình Hữu hài cốt chưa lạnh, nữ nhi ông phải giữ đạo hiếu, vốn không nên nghị hôn tuyển tú. Hoàng đế cũng biết mình ra ý chỉ này không hợp lễ nghĩa, căn bản không đến gõ cửa hai Trung thư tỉnh(1),xem xét kĩ phép tắc, vốn vô pháp làm đến cùng, chỉ nghĩ giáng thánh chỉ xuống ép Thẩm gia nhận, ngoài ra không nói gì nữa.
Ai biết Thẩm Dận Chi lại cường quyết như vậy, nội thị truyền chỉ cũng dám giết, còn chụp cái mũ giả truyền thánh chỉ ngược về.
Hoàng đế có chút bực bội, nhẫn nại đối với Thẩm gia đã tới cực điểm. Dù gì đó cũng là Mộ Dung gia, hoàng tử muốn cưới trắc phi cũng phải xem sắc mặt người ta hay sao?
Người Thẩm gia kiêu ngạo kể công, vượt quyền quân thượng, đây chẳng lẽ không phải đại nghịch bất đạo?
Sát khí trong lòng gã hiện rõ, cơ hồ kìm nén không được muốn lệnh người chém đầu dòng họ Thẩm gia, nhưng tia lý trí cuối cùng vẫn còn, miễn cưỡng nhịn xuống, xua tay nói: "Nếu Bác Lục Hầu hỏi, ngươi cứ kéo dài chút. Hắn không phải muốn rời kinh sao? Qua một thời gian liền mặc kệ."
Kinh Triệu Doãn mày nhảy dựng, muốn hỏi lại, nhưng thấy vẻ mặt Hoàng đế lạnh lẽo, ẩn ẩn sát khí, bất giác run run, vội vàng xưng tội cáo lui.
Hoàng đế bằng lòng gác việc này lại, Yến Lang lại không muốn. Dựa vào cái gì gã muốn phun đờm vào mặt Thẩm gia liền phun đờm, phun xong tiện tay lau một cái coi như không có chuyện gì xảy ra?
Ngay ngày xảy ra chuyện đó, cô liền kêu người truyền tin ra, chờ đến ngày tiếp theo công khai thượng sớ, thỉnh cầu Hoàng đế chỉnh đốn hàng phòng ngự của Kim Lăng, nghiêm tra kẻ phạm pháp.
Dưới chân Thiên tử có kẻ dám giả truyền thánh chỉ, ngày mai có thể sẽ mưu nghịch, hành thích vua.
Hoàng đế ngồi trên cao nghe cô nói xong, sắc mặt u ám muốn vắt ra nước, biểu tình Mộ Dung Thịnh càng thâm độc, lạnh ngắt nhìn cô, không nói một lời.
Việc hôm qua chúng thần ít nhiều đều nghe thấy, hiện nay lại gặp Hoàng đế cùng Sở Vương làm dáng như thế, ai mà không rõ —— nếu thật có người giả truyền thánh chỉ cũng nên mưu lợi cái gì, chứ kêu Vinh An quận chúa gả cho Sở Vương, bọn họ được chỗ tốt nào?
Nội thị truyền chỉ cũng không phải một người một con ngựa tới cửa, từ nghi thức đến cấm quân tùy tùng không thiếu một thứ. Nói Thẩm gia không có kiểm tra thân phận đã nghênh người vào, mới là làm trò cười cho thiên hạ.
Suy nghĩ vậy, mọi người đã biết được chân tướng, nội thị kia không giả truyền thánh chỉ, mà Hoàng đế, cũng đích xác muốn gả Vinh An quận chúa cho Sở Vương làm trắc phi.
Đổng Thiệu hầu thất vọng vô cùng, bước ra khỏi hàng thưa: "Trấn Quốc Công có tước vị hàng đầu, lại vì nước hy sinh, tang kỳ trước mắt chưa qua sao đã có người vướng bận dấy lên hôn sự cho Vinh An quận chúa? Quả thực làm lệch lễ pháp, không phải việc làm của con người! Chưa nói người này giả truyền thánh chỉ, lấy danh nghĩa bệ hạ làm, đây là muốn hại bệ hạ thành một hôn quân, làm thần dân suy đoán chỉ trích!"
Triều thần cũng thuận theo phụ họa: "Thỉnh bệ hạ tra rõ việc này để rửa sạch lời đồn!"
Hoàng đế sao mà không biết bọn họ đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, sắc mặt xanh rồi trắng, đột ngột đứng dậy, cười lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Các triều thần nhíu mày, hai nội thị đứng bên cũng nhìn nhau, một tiếng "Bãi triều" còn chưa nói ra đã nghe Bác Lục Hầu cũng cười lạnh một tiếng, xoay người ra điện lấy bội kiếm, nghênh ngang rời khỏi.
Chúng thần mỗi người một sắc mặt, tiếng "Bãi triều" của nội thị kia yếu ớt nói ra, Đổng Thiệu cùng mấy bằng hữu tâm đầu ý hợp nhìn nhau, thầm than thở, rời đi.
Phủ binh Thẩm gia canh giữ ngoài cung, thấy Yến Lang ra mang theo mặt ủ trong sương lạnh, liền biết tình trạng trên điện như thế nào. Đứng phía sau Yến Lang không xa, Mộ Dung Thịnh cũng ra cửa cung. Họ không khỏi giận dữ: "Thẩm gia chưa hề phụ Thiên tử, Thiên tử dựa vào cái gì đối xử với Thẩm gia như thế! Đại tướng quân thây cốt chưa lạnh đã đòi cưới quận chúa làm trắc phi? Không biết xấu hổ!"
Mộ Dung Thịnh thấy mấy phủ binh Thẩm gia hung hãn liếc xéo mình, biểu tình căm giận. Đoán được họ đang nói gì, hắn không khỏi nhăn mi, đến gần vài bước, cười nhạo: "Bác Lục Hầu, nhìn xem, ngay cả nô tài phủ ngươi cũng cảm thấy họ cao nhân số một."
Yến Lang làm như không nghe thấy, trách cứ mấy phủ binh kia: "Phủ chúng ta đường đường chính chính, có chuyện chỉ nói thẳng mặt, không được bàn luận linh tinh sau lưng như vậy."
Phủ binh gật đầu đáp lại: "Vâng!"
Yến Lang lúc này mới đến trước mặt Mộ Dung Thịnh, cười cười, nói khẽ: "Đồ đê tiện, trở về nuôi heo đi! Cưới muội muội ta, ngươi xứng sao?!"
Giải nghĩa:
1, Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.