Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: YuanKit
Sáng ngày hôm sau, Yến Lang lại dậy sớm, vẫn luyện thương pháp của Thẩm gia rồi kiểm soát số thân vệ Thẩm Bình Hữu để lại và đội quân Hà Tây năm xưa theo ông chinh chiến tứ phương, sắp xếp thành một đội ngũ, quy về trên danh nghĩa của mình.
"Hắn có ý gì?" Người giám quân Lý Thao nghe kể về việc này, nhăn mày, quay sang nói: "Thu nạp thân tín, kéo bè kéo cánh sao?"
Tiết Lễ đáp: "Hắn chưa vượt quá khuôn phép, không cần để ý."
Lý Thao cười lạnh: "Tiết tướng quân, ngươi thật hào phóng! Lúc trước tin bệ hạ định kêu Vinh An quận chúa hòa thân truyền tới, biên quân đã suýt nữa làm phản, hiện giờ Thẩm Dận Chi trở lại, chẳng lẽ sẽ không truy cứu chân tướng cái chết của Thẩm Bình Hữu? Có hắn dẫn đầu, biên quan e lại loạn lên mất! Ngươi chỉ là một phó soái hữu danh vô thực có thể dùng ai cơ chứ? Lời ngươi nói có mấy ai nghe?!"
Tiết Lễ bảo: "Trấn Quốc Công vì nước hy sinh quả là đáng kính. Kẻ lén hạ độc thủ, làm trễ quân cơ cũng nên bị xử. Định Bắc bá thân là con cái, vì phụ thân cầu một cái công đạo thì có gì sai? Còn nếu biên quân náo động......"
Lão ta vuốt nhẹ bội đao bên hông, ánh mắt sắc bén:"Ngày nào còn ta ở đây liền không loạn được!" Nói rồi, nhàn nhạt gật đầu với Lý Thao liền rời đi.
Lý Thao thấy lão không nể mặt như vậy, trên mặt hết trắng lại xanh, thấy thân ảnh Tiết Lễ đi xa rồi mới hừ lạnh, thấp giọng mắng: "Đồ võ phu ngu xuẩn!"
Thân tín đứng bên thấp giọng nói: "Sự trở lại của Thẩm Dận Chi cực kỳ không ổn, nhỡ tra được người của chúng ta......"
"Hắn dựa vào cái gì mà tra? Nếu là Thẩm Bình Hữu ở đây, ta còn nể hắn ba phần. Giờ cha hắn đã chết, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa có ai sẽ để hắn vào mắt?" Lý Thao lạnh lùng cười: "Kêu người để ý hắn, nếu có hành vi gì lạ lập tức báo cho ta!"
Có lẽ sợ quấy rầy đến Yến Lang, hệ thống ít nói đi, đến giờ ăn trưa mới hỏi: "Tú Nhi, ngươi có biện pháp gì?"
Yến Lang nhét nốt cái màn thầu trong tay vào miệng, trả lời: "Với ta mà nói, đây chính là thời điểm tốt nhất."
"Chủ soái Thẩm Bình Hữu đã chết, thân tín và phó tướng của ông vì lai lịch, chiến công huân mới khởi đầu, rất khó áp đảo mọi người. Tiết Lễ tuy là phó soái nhưng uy vọng không đủ, không thể khống chế toàn quân. Người giám quân Lý Thao cùng biên quân càng như nước với lửa. Để đối đầu với kẻ địch mạnh, đội quân cần một chỉ huy mạnh mẽ cứng cỏi. Ta tuy trẻ hơn bọn họ cũng không thể khống chế đội quân này, nhưng ta có ưu thế mà bọn họ khó mà bằng được là sở hữu sự tán thành của sĩ tốt và cả uy vọng Thẩm Bình Hữu để lại."
"Chiến công có thể bù cho lai lịch. Chỉ cần ta thể hiện được năng lực và sự rèn luyện của một thống soái ưu tú, bọn họ nhất định sẽ tôn ta là chủ, chịu để ta dùng. Ngày sau dù triều đình có phái thêm phó soái cũng chỉ là con rối của ta."
Hệ thống suy nghĩ một lát, bảo: "Triều đình một khi biết được Thẩm Dận Chi chưa chết chắc chắn sẽ có chuẩn bị."
Yến Lang rút đao trên eo ra, dưới ánh nắng, nó bộc lộ sự sắc nhọn: "Cho nên cần phải tăng tốc."
Hoàng đế quyết định nghị hòa cùng Nhu Nhiên đồng thời sai người truyền chỉ đi phía bắc, ra lệnh cưỡng chế biên quân không được chủ động xuất chiến dẫn đến thị phi, biên quân oán giận, nhưng cũng vô pháp kháng chỉ.
Nhu Nhiên biết tin này, thường khiêu khích nhục mạ trước trận chiến, sau không thấy người Hoa Hạ nào xuất trận liền bắt đầu nổi dậy từ thành Xương Nguyên cướp bóc người dân trong thôn xung quanh, tội ác ngập trời.
Biên quân hơn nửa đều xuất phát từ phía bắc, thấy người đồng hương bị Nhu Nhiên cướp giật, máu nhuộm khắp nơi, trong lòng bi phẫn khó tả. Yến Lang chấn chỉnh quân lính dưới trướng thiên quân xong, lựa khoảng 50 người, lấy tên Giáp Ất Bính Đinh vào lập thành tiểu đội, dùng phương thức du kích ứng phó với lũ kỵ binh Nhu Nhiên rải rác ngoài kia.
Cách này thực sự hữu hiệu. Các đội cưỡi ngựa ra ngoài, xuất quỷ nhập thần, mấy ngày đã quét sạch đám Nhu Nhiên trong phạm vi năm mươi dặm. Đội kỵ binh rải rác mà cũng khá tinh ranh, không đợi đại bộ đội đuổi đánh, vội vàng bỏ chạy.
Mấy đợt thắng nhỏ tích dần, số đầu bị chém so với trận chiến lúc trước còn nhiều hơn, sĩ tốt bàn bạc cùng Định Bắc bá, cũng từ đơn thuần chỉ là nhi tử Trấn Quốc Công chuyển thành vị tướng có dũng có mưu, từ đây uy vọng ngày càng cao.
Nhu Nhiên muốn truy đuổi, lại không dám thâm nhập quá mức, thấy bọn họ dưới mắt mình mà nhảy nhót, hận ngứa gan.
Các tướng lĩnh thấy phương pháp này có hiệu quả rõ ràng, hơi động lòng, nhao nhao yêu cầu xuất chiến, thay phiên nhau tiến lên.
Lý Thao nghe nói về việc này, thở hổn hển, kêu người tìm Yến Lang tới, nhằm vào mà mắng: "Định Bắc bá, ngươi quả thực hồ đồ! Triều đình đang cùng Nhu Nhiên nghị hòa, bệ hạ nghiêm lệnh không được xuất trận, ngươi ngông cuồng khai chiến, khơi mào tranh chấp giữa hai nước. Lỡ như lớn chuyện, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?!"
Yến Lang bình tĩnh nhìn lão: "Ta có câu hỏi xin giám quân trả lời."
Lý Thao lạnh lùng bảo: "Nói!"
Yến Lang giơ tay hướng về phương bắc: "Người dân Xương Nguyên chẳng lẽ không phải thần dân Hoa Hạ sao?"
Lý Thao như bị cắt đầu lưỡi, im tịt trong một thoáng, lúng túng nửa ngày chưa nói được gì.
Yến Lang lộ vẻ mỉa mai, không nói từ nào, xoay người rời đi.
Tiết Lễ nghe nói cũng nhíu mày, sau khi nhìn thấy Yến Lang, nói: "Định Bắc bá, ngươi có lòng thương xót bá tánh hiển nhiên là chuyện tốt, chỉ là hiện nay Hoa Hạ chưa giành lại được chỗ đất bị mất, Xương Nguyên vẫn bị Nhu Nhiên khống chế, ngươi hành sự lỗ mãng như thế chỉ chọc giận Nhu Nhiên. Bọn chúng không bắt được sĩ tốt sẽ phát tiết trên người bá tánh vô tội, tình thế sau đó lại trở nên tồi tệ hơn......"
Yến Lang nhàn nhạt hỏi: "Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là không làm gì, mặc kệ tình hình phát triển sao?"
Tiết Lễ im lặng, trở về trướng mới thấp giọng thở dài: "Dù gì cũng là tuổi trẻ."
Lý Thao tức giận vì Yến Lang chống đối và vì thân phận nhi tử Thẩm gia tử mà bất an, ngày đó liền viết tấu chương hồi kinh, buộc tội Định Bắc bá tùy ý làm bậy, không tuân theo thánh chỉ. Tuy vậy, từ đó trở đi, năm lần bảy lượt tranh cãi với Yến Lang, Tiết Lễ đứng giữa điều đình cũng không làm được tích sự gì.
Buổi tối, trăng sáng sao thưa, sau khi lật xem binh thư, Tiết Lễ vào trong trướng cởi áo ngoài đi ngủ, nửa đêm bỗng nghe tiếng trống ngoài thành kêu dữ dội, giật nảy mình, lập tức xoay người ngồi dậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Lão ta khoác áo đứng dậy, tay cầm đao, đi nhanh ra cửa.
"Không phải ở đây." Vẻ lo lắng vẫn chưa tan trên mặt đám vệ binh: "Hình như cách nơi này một chút......"
Tiết Lễ không nghe bọn hắn nhiều lời, vội vàng phủ thêm áo giáp, trèo thành xem, thấy xa xa khói lửa không ngớt, thiêu rụi cả màn đêm, trầm ngâm nghe ngóng. Tiếng vó ngựa, tiếng trống, tiếng gào thét như vang lên bên tai.
Thần sắc lão ta có chút phức tạp, lẩm bẩm: "Là thành Xương Nguyên."
Một canh giờ trôi qua. Một người cưỡi ngựa chạy như bay tới, tới dưới cổng thành, hét to: "Thiếu tướng quân đã phục chế Xương Nguyên, bắt được nhi tử Khả Hãn là Mạt Độ, chém đầu 6000 tên giặc. Thỉnh Tiết tướng quân sai người đến phòng thủ để ngừa Nhu Nhiên phản công!"
Cái danh "Thiếu tướng quân" trong miệng biên quân là nhi tử Thẩm Bình Hữu, Định Bắc bá Thẩm Dận Chi.
Tiết Lễ nghe được hơi xúc động, nhớ tới việc làm của Yến Lang trước đó, mơ hồ ý thức điều gì, lại chỉ là láng máng, không rõ lắm, nhưng tin Xương Nguyên đã đoạt được lại quanh quẩn bên tai, vô cùng êm tai.
"Gõ trống." Tiết Lễ kìm nghi vấn và xúc động trong lòng xuống, giơ tay hô: "Chỉnh quân xuất phát!"
......
"Vạn thắng! Vạn thắng!"
Bóng đêm tịch mịch nên tiếng sĩ tốt hoan hô truyền đi rất xa. Ngày trước Xương Nguyên bị chiếm đóng, lòng biên quân ẩn ẩn bao nhiêu khuất nhục, giờ lại lần nữa giữ được Xương Nguyên, bọn họ phấn khởi tột độ, ngẩng đầu nhìn Yến Lang với vẻ kính yêu như đang ngắm một vị thần.
Yến Lang đứng đầu thành Xương Nguyên, mặt trông về phía bắc. Lửa trại ánh lên mặt cô có một loại bình tĩnh lạnh lùng không nói nên lời.
Mấy sĩ tốt bước đến, kính cẩn hỏi: "Thiếu tướng quân, tên Mạt Độ xử lý thế nào ạ?"
Một số phủ binh Thẩm gia đứng hầu một bên, nghe vậy cơ hồ không khắc chế được hận ý trong lòng: "Giết gã cẩu tặc, lấy đầu hắn tế Đại tướng quân!"
"Không được." Yến Lang nói: "Giam hắn lại, cử người nghiêm ngặt canh giữ. Lấy danh nghĩa của ta báo tin cho quân đội Nhu Nhiên, nếu muốn chuộc Mạt Độ về thì lấy của Nhu Nhiên cướp bóc của bá tánh trao đổi."
Mọi người ngẩn ra, kịp phản ứng lại, trên mặt vẻ kính yêu càng rực rỡ: "Rõ!"
"Ta bắt được hắn một lần nên vẫn có thể bắt lần hai." Yến Lang nói với mấy phủ binh kia: "Một kẻ dùng được hai lượt, tội gì không dụng?"
Mấy người kính phục hô: "Rõ!"
Lý Thao nửa đêm bị người gọi dậy, nghe nói Định Bắc bá đánh bại Nhu Nhiên, tin thành Xương Nguyên trở về Hoa Hạ, trong chốc lát không biết nên khóc hay nên cười.
Ngồi xe đi tới Xương Nguyên, lão nghe xa xa tiếng sĩ tốt hoan hô còn trong lúc hỗn loạn khen Thẩm Dận Chi, không biết làm thế nào, lòng liền lạnh dần.
Trận chiến đấu kịch liệt vừa kết thúc, nơi chiến trường chưa hề tan hết mùi máu tanh. Lý Thao dằn xuống hơi thở buồn nôn, giận dữ đến gần quát Yến Lang: "Định Bắc bá, ngươi điên rồi sao?! Bệ hạ đang đàm phán với Nhu Nhiên, sao ngươi có thể bừa bãi khai chiến? Hôm sau triều đình hỏi tội, ta nhất định sẽ thành thật bẩm báo!"
Sĩ tốt xung quanh biến sắc, cơn giận sôi trào, tay đặt trên đao, gần như muốn tới thưởng lão một nhát.
Yến Lang giơ tay, ngừng đám sĩ tốt phẫn nộ, bảo: "Trước tiên, vẫn mong Lý đại nhân trả lời ta một vấn đề khác."
Lý Thao bị sát khí cùng ánh mắt khó nén quanh lão làm kinh sợ, giọng bất giác yếu đi chút: "Cái gì?"
Yến Lang hỏi: "Vì sao ngươi thông đồng với Nghi Quốc công, làm trễ quân cơ, hại chết phụ thân ta?"
Thanh âm của cô bình thản, ý trong lời lại như sấm rền, như một gáo nước đổ vào chảo dầu, nhất thời sôi sục.
"Cái gì? Cái chết của Đại tướng quân có liên hệ với tên cẩu tặc này?!"
Mặt Lý Thao trắng bệch, không nhận tội, chỉ ngoan cố chống trả: "Định Bắc bá, ngươi đừng có ngậm máu phun người......"
"Ngươi không chịu nhận? Không sao, có người thay ngươi nhận." Yến Lang từ trong ngực lấy ra mấy phong thư, nhàn nhạt giơ lên trước mặt lão: "Ngươi âm thầm phòng ngừa Nghi Quốc công qua cầu rút ván nên để lại chỗ thư lúc trước mưu đồ làm chứng, nhưng đều ở trong tay ta."
Mấy phong thư chính là đồ Lý Thao cố ý giữ lại, đương nhiên đặc biệt cẩn thận, kêu bào đệ Lý Tín cất giữ, đề phòng bất trắc, lúc này thấy mấy phong thư xuất hiện trong tay Thẩm Dận Chi, hẳn Lý Tín đã dữ nhiều lành ít.
Lý Thao vốn chán nản đột nhiên lộ ra vài phần sợ hãi, mạnh miệng hỏi: "Ngươi đã làm gì đệ đệ ta?!"
"Ngươi nói Lý Tín?" Yến Lang nghĩ nghĩ, thản nhiên đáp: "Chịu hình nhiều, đã chết."
"Hắn là quan triều đình! Ngươi dám, ngươi dám!" Lý Thao đau xót, hai mắt đỏ bừng như muốn giết người, thân thể vừa nhào lên liền bị thân vệ của Yến Lang ấn ngã xuống. "Răng rắc" hai tiếng bị bẻ gãy cánh tay, miệng vẫn chửi bậy không ngừng.
Thân vệ nghe vậy bứt rứt, tiện tay xé rách miếng vải, bịt miệng lão.
Tiết Lễ đến Xương Nguyên vừa lúc chứng kiến tình cảnh này, sắc mặt không khỏi biến tấu. Nhưng lão ta chưa kịp mở miệng đã thấy đoàn người cầm cây đuốc trong tay, trong bóng đêm nhìn như mắt rắn sáng ngời, uốn lượn hướng đến Xương Nguyên.
Sĩ tốt phi ngựa đến báo cáo: "Thiếu tướng quân, sứ thần mang ý chỉ của bệ hạ đã đến ngoài thành Xương Nguyên!"
Yến Lang gật đầu,không có ý tứ nghênh đón, dặn người trông coi Lý Thao, tự mình vào trong thành tuần tra, kiểm duyệt không có vấn đế gì mới gặp được sứ thần thiên tử từ Kim Lăng xa xôi đến.
Viên quan tuyên chỉ thấy cô, đầu tiên mày đã nhíu: "Định Bắc bá còn không quỳ xuống tiếp chỉ?"
Yến Lang tay vịn đao, lạnh nhạt bảo: "Ta mặc giáp, xin thứ không thể toàn lễ."
Nội thị nhăn chặt mày, theo bản năng muốn trách cứ nhưng thoáng xem những ánh mắt căm thù quanh mình, rốt cuộc run rẩy nhịn xuống, đọc thánh chỉ cho Thẩm Dận Chi rồi kêu: "Định Bắc bá, tiếp chỉ đi."
Yến Lang đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, tùy ý nhìn thoáng qua, tiện tay ném cho thân vệ phía sau: "Tướng ở xa, lệnh vua có thể không nghe. Hiện tại Xương Nguyên mới khởi đầu, ta thật sự không đi được. Ngày khác nhàn hạ sẽ hồi kinh thỉnh tội trước bệ hạ."
"Định Bắc bá!" Nội thị cơ hồ không tin nổi tai mình nữa, run giọng hét: "Ngươi, ngươi đây là muốn kháng chỉ hả?!"
Yến Lang trả lời: "Nếu ngươi một hai phải nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào." Nói xong liền xoay người rời đi.
Hệ thống nhịn không được nhận xét: "Thật là...... Quá kiêu ngạo."
Suy nghĩ của nội thị hiển nhiên không khác nó là mấy. Ngón tay run run nửa ngày cũng không nói gì, sắc mặt càng xanh trắng không dừng.
Yến Lang vốn đã đi xa, không biết nhớ tới cái gì, chợt vòng trở về, bảo nội thị: "Ta có hai lời muốn nhờ ngươi truyền cho bệ hạ."
Nội thị đờ đẫn hỏi: "Nói gì?"
"Lời đầu tiên, Thẩm Dận Chi thân là con cái, không thể không hỏi." Yến Lang nói: "Trấn Quốc Công chịu oan mà chết, mười vạn trung hồn chôn vùi ở Xương Nguyên, triều đình có từng tra hung phạm, cho bọn họ một cái công đạo không?"
Bởi vì ngày đó Vinh An quận chúa kia mắng chửi một hồi, án tử của Trấn Quốc Công đã sớm trở thành kiêng kỵ lớn nhất của Hoàng đế, ma nào còn dám nhắc lại.
Nội thị suýt nữa khóc nấc, run giọng bảo: "Một câu khác là?"
Trên mặt Yến Lang càng lạnh lẽo: "Lời thứ hai, khi ta thu phục Xương Nguyên, có một ông cụ ở đó hỏi —— Nghe nói triều đình đang nghị hòa cùng Nhu Nhiên, vậy Hoàng đế có còn nhớ những sinh linh bị Nhu Nhiên vùi lấp không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.