Edit + Beta: YuanKit
Yến Lang bình an trở về, Thẩm gia trên dưới đều vui như mở hội. Lâm thị trong từ đường niệm kinh hơn nửa ngày, thấy kế nữ bình yên hồi phủ, vui sướng rơi lệ, kéo tay cô, liên tiếp bảo: "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi!"
Đã là giữa trưa, mọi người không tránh khỏi một trận say mèm, chúc mừng xong liền gấp gáp mà hiệu quả cao, bận rộn làm việc.
Gia nghiệp Thẩm gia đã sớm bị lão quản gia bán đi gần hết, đám nữ tì, người hầu kẻ hạ không đáng tin cậy cũng cho thôi việc nên lúc thu thập cũng đơn giản hơn nhiều.
Ban đêm, Yến Lang cùng Lâm thị đi vào từ đường, dập đầu trước bài vị nhiều thế hệ tổ tiên Thẩm gia: "Phía trước không có đường đi, sau không đường về, núi đao biển lửa chỉ có thể xông pha một lần. Chư vị tổ tiên trên cao xin chớ trách mắng."
Nước mắt Lâm thị bất giác lã chã: "Đáng thương cho phụ thân con. Thân thể sau khi chết không được xuống mồ bình an."
"Hoàng đế nếu muốn buông tha Thẩm gia, lưu lại di thể phụ thân không chỉ có không có tác dụng gì, còn làm biên quân tức giận." Yến Lang nói: "Không bao lâu nữa, gã sẽ đem trả di thể phụ thân."
Lời này một chút cũng không sai. Buổi trưa ngày thứ hai, có người hầu trong cung chuyển quan tài Thẩm Bình Hữu về đây, lúc đặt xuống cũng không nói lời nào, cứ trầm mặc như vậy mà đi.
Yến Lang tự mình đón quan tài Thẩm Bình Hữu vào, tế bái rồi giải thích với Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-lam-vai-ac-khoc-loc-tham-thiet/1596067/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.