Đúng là một gương mặt xinh đẹp.
Khi đến gần, hơi thở ấm áp phả lên má, không khí trở nên mơ hồ một cách khó hiểu.
Thời Hạnh hơi sửng sốt, rất nhanh quay mặt đi cười nói, “Có cái gì không công bằng? Tôi về sau còn trêu chọc anh thêm vài lần, bây giờ quay về không phải cũng mất hứng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói, “Ôn Hướng Lăng.”
“Cái gì?”
“Tôi tên Ôn Hướng Lăng.” Người đàn ông nhếch khóe miệng buông tay xuống nói, “Thời tổng cần phải nhớ rõ tên của tôi.”
Thời Hạnh cảm thấy thân thể nhẹ hơn, cảm giác áp bách lập tức biến mất, cô xoa xoa cổ tay thấp giọng nói, “Anh thật là.”
Ôn Hướng Lăng cười mà không nói.
Thời Hạnh ngồi trở lại ghế sô pha của mình, vuốt vuốt tóc nói, “Anh tên Ôn Hướng Lăng đúng không? Thật hy vọng lúc anh quyến rũ người hâm mộ cũng có thể giống như hôm nay.”
Ôn Hướng Lăng ngồi bên cạnh cô, cười như không cười mà nhìn cô.
“Toà nhà này là của tôi, cho nên anh có thể tùy ý chọn phòng nghỉ, tôi sẽ không quấy rầy anh.”
“Nếu tôi có việc tìm Thời tổng thì làm sao?”
Thời Hạnh gõ gõ cái bàn nói, “Việc có thể dùng tiền để giải quyết thì tìm tôi. Không thể dùng tiền để giải quyết, tìm tôi cũng vô dụng.”
Cô nghĩ nghĩ lại nói, “Hẳn là không có việc không thể dùng tiền để giải quyết.”
【 ký chủ, tôi nhớ rõ cô hình như là đến để hối cải. Vì sao tôi cảm thấy cô một chút cũng không có ý định đó, ngược lại còn trầm trọng hơn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-la-that-su-co-tien/915765/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.