Chương trước
Chương sau
Tác giả: Trúc Vũ Thiền Nguyệt
Edit by Freya
Yến tiệc đột nhiên yên tĩnh.
Khách khứa trong sảnh đều dừng lại động tác trên tay, ánh mắt kinh ngạc dị thường nhìn về hướng này.
Đột nhiên bị nắm cằm, còn là cô gái xinh đẹp ra tay trước...... người đàn ông nhướng mày, cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng anh cũng không tránh ra, mà cười nói, "Em muốn nâng đỡ tôi?"
"Anh có muốn hay không, chỉ cần một câu."
"Nếu tôi nói muốn?"
"Chỉ cần anh muốn, như vậy, tôi có thể giúp anh hoàn thành." Thời Hạnh nâng cằm lên, cao ngạo mà cười nói, "Bởi vì anh có thể nổi hay không, chỉ cần một câu của tôi."
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ cười hai tiếng, vươn tay, nhẹ nhàng sờ cằm, cố ý hay vô tình mà vuốt ve bàn tay trắng nõn kia, đáp án không cần nói cũng biết.
"Chỉ cần anh không giống tên cặn bã kia," Thời Hạnh liếc mắt về người phía sau, "Một tháng, tôi đảm bảo anh sẽ nổi điên cuồng."
Ánh mắt cô rất rõ ràng nhìn về phía Lâm Diệc, ánh mắt giao nhau, Lâm Diệc đột nhiên cảm thấy một trận co rút đau đớn, một cảm xúc phức tạp tràn ngập trong đại não.
- - "Anh sẽ nổi đến tím tái, tôi bảo đảm có thể giúp anh nổi tiếng, cũng chỉ ủng hộ một mình anh."
Những lời này, là lời mà Thời Hạnh đã từng nói với hắn. Mà bây giờ những lời này lại nói với một người đàn ông khác.
Lâm Diệc cau mày, cũng không màng hướng nhìn của khách khứa, trước mắt bao người, tiến lên hai bước, túm tay Thời Hạnh kéo về phía mình, "Đừng làm loạn, Thời Hạnh, cùng anh trở về!"
Thời Hạnh "Hừ" một tiếng, nói, "Buông tay."
"Thời Hạnh, thật đấy, em không cần làm loạn, chúng ta trở về nói chuyện......"
"Cút cho tôi." Thời Hạnh rút tay ra, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp.
Cô đặt danh thiếp vào trong tay người đàn ông trẻ tuổi, không để ý đến Lâm Diệc phía, nói với anh, "Cầm danh thiếp của tôi đi, thứ hai tới phòng làm việc tìm tôi. Còn anh --"
Cô nhìn Lâm Diệc, không có tình cảm gì mà cười cười, "Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc. Nếu lại để tôi nhìn thấy anh và tiểu bạch thỏ cùng nhau đầu tư của anh đến hố tôi --"
"Trời lạnh, tôi nghĩ, khi nào cho các người phá sản mới tốt."
Cô vuốt vuốt tóc, phong tư yểu điệu rời đi.
Cửa sảnh yến hội mở ra, rất nhanh đóng lại. Ánh mắt mọi người dán lên cô gái xinh đẹp, thẳng đến lúc cô rời đi, mới thu ánh mắt lại. Thay vào đó là rất nhiều cuộc thảo luận.
"Cô ấy à ai? Vừa rồi tôi vẫn luôn chú ý, còn tưởng rằng là nghệ sĩ, nhưng hình như không phải?"
"Không phải, anh nghe thấy cô ấy nói không? Cô ấy tưởng muốn nâng đỡ ai là có thể nâng sao......"
"Trời ạ, chắc không phải tổng tài chứ? Lớn lên xinh đẹp, lại có tiền, cũng quá lợi hại rồi? Rốt cuộc là ai!"
......
Lâm Diệc đứng tại chỗ, dùng sức nắm chặt nắm tay.
Cô từng nói qua, chỉ nâng đỡ một mình hắn. Cô cũng nói qua, mặc kệ hắn muốn làm cái gì, cô đều sẽ giúp.
Mà bây giờ, cô không chỉ đối xử lạnh nhạt với hắn, còn muốn chấm dứt mối quan hệ này.
Thú vị, thú vị --
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng sẽ không đồng ý. Hắn không tin, cũng sẽ không cam tâm, quan hệ của bọn họ cứ qua loa chấm dứt như vậy. Đây tuyệt đối không có khả năng.
"Làm sao vậy? Lâm tiên sinh, đứng ở chỗ này một mình làm gì?" đạo diễn Hoàng không biết đến từ khi nào, nhìn xung quanh một vòng nói, "Đúng rồi? Vị tiểu thư kia đi đâu rồi?"
"Đạo diễn Hoàng. Ngài cảm thấy sự si mê của một người có dễ dàng giảm bớt không?"
"A?" Đạo diễn Hoàng sờ đầu, thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn, không rõ nguyên do nói, "Không, không thể nào?"
"Đúng vậy, sẽ không."
Lâm Diệc vuốt cằm của mình, cười nói, "Tuyệt đối sẽ không."
***
9 giờ ánh mặt trời chiếu trên kính của phòng làm việc, chiếu lên bảng hiệu của phòng làm việc --
"Phòng làm việc Vị Diệc" năm chữ to, phá lệ thấy rõ.
Đúng vậy, phòng làm việc của phú bà có cái tên rất hố cha.
Gọi là "Vị Diệc".
Tên ngốc cũng có thể nhận ra tên này có ý nghĩa gì. Toàn bộ phòng làm việc chỉ có một nghệ sĩ, chính là Lâm Diệc, thù lao đóng phim của nghệ sĩ là 9:1.
"90% toàn bộ cho Lâm Diệc, phòng làm việc chỉ lấy 10%, như vậy sao có thể hoạt động lâu dài?"
Thời Hạnh ngồi trên ghế sô pha bọc da ở phòng làm việc, cau mày nhìn hợp đồng.
【 ký chủ cô chắc là đã quên, phú bà căn bản không để bụng tài chính thu vào. 】 hệ thống cắn hạt dưa nói, 【 điều này cho thấy cô không thích hợp làm kẻ có tiền. 】
"Đúng vậy, ta không thích hợp làm kẻ có tiền," Thời Hạnh lật hợp đồng nói, "Ta thích hợp làm kẻ vừa có tiền vưà có trí tuệ."
【 tôi chưa bao giờ gặp ai có thể mặt dày vô sỉ như cô. 】
"Không sao chứ? Không có việc gì không cần phiền ta, ta đang bận."
【 cô vội cái gì? Cô mỗi ngày không phải bận mua sắm sao? Cô không thể làm việc chăm chỉ, ai ký chủ, ký chủ cô có nghe không! Đừng đặt hàng --】
Hệ thống còn chưa nói xong, đã nghe thấy "Đinh" một tiếng, trên đi động hiện lên mấy cái thông báo, biểu hiện đã mua vòng cổ bản giới hạn 360 vạn.
【 Ký chủ! Tôi để cô đến là để trải nghiệm nỗi khổ của người giàu, không phải để cô trải nghiệm sinh hoạt của người giàu! Cô rốt cuộc có --】
"Từ từ, đừng nói chuyện." Thời Hạnh đột nhiên nhíu mày, "Có người gọi."
【 ai? 】
"Lão lừa trọc."
【 Lão lừa trọc là......】
"Uy? Lâm Diệc," Thời Hạnh rất không kiên nhẫn mà đá cái bàn, "Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
Hệ thống phục, thì ra lão lừa trọc là gọi nam chính.
"A, Thời Hạnh." Giọng nói của Lâm Diệc từ bên trong truyền ra, giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra, "Anh có việc tìm em. Anh đang ở dưới lầu của phòng làm việc, xuống dưới đón một chút được không?"
"Vậy sao? Anh ở dưới lầu sao? Vậy tôi gọi cảnh sát tới dọn dẹp hiện trường."
"A Thời Hạnh......"
"Anh không chỉ bị mù mà còn bị điếc sao?" Thời Hạnh cười lạnh nói, "Ngày hôm qua tôi nói còn chưa đủ rõ ràng?"
"Ngày hôm qua......" giọng Lâm Diệc lập tức trầm xuống, "Chúng ta ở chung tám năm. Anh biết em bây giờ còn hận anh vì chuyện giải ước...... Chuyện này, anh có nỗi khổ riêng, anh nhất định sẽ nói rõ với em......"
【 Ký chủ, hắn không có nỗi khổ, 】 hệ thống kháng nghị nói, 【 hắn đánh rắm! Hắn đánh rắm nói!! 】
"Ta biết ta biết," Thời Hạnh trấn an hệ thống nói, "Sờ sờ, không tức giận."
Hệ thống thở phì phì.
"Thời Hạnh, em có đang nghiêm túc nghe anh nói chuyện không?" Nghe đầu kia không có thanh âm, Lâm Diệc nắm lấy cơ hội, "Nếu lần này không nghe thấy, có lẽ chúng ta rất khó......"
"Như vậy, anh đi lên đi."
Lâm Diệc vui vẻ.
"Tôi muốn nói nốt với anh chuyện rút vốn."
Lâm Diệc ngẩn ra, "Nói chuyện gì?"
"Rút vốn. Trong yến hội chưa nói xong, cho nên bây giờ nói."
Thời Hạnh lúc đầu cũng không định đàm phán hòa bình với hắn. Cô vốn không định bàn bạc với Lâm Diệc, mà trực tiếp đến phim trường trao đổi với đạo diễn chuyện rút vốn.
Nhưng, cô phát hiện, cảm xúc của nguyên chủ bắt đầu kịch liệt dao động.
Hệ thống cũng nói qua, giá trị hạnh phúc và bản thân nguyên chủ không tách rời, cũng có nghĩa là nếu cô lựa chọn biện pháp đơn giản thô bạo như thế, giá trị hạnh phúc rất có khả năng giảm mạnh.
Đã -198, Thời Hạnh thật sự không muốn tiếp tục đào hố.
"...... Được, nếu có thể nhìn thấy em, anh rất sẵn lòng." Lâm Diệc nói, "Chỉ cần em có thể hiểu được sự chân thành, tình yêu của anh, và lời xin lỗi này, ta đồng ý rút vốn. Bây giờ, em xuống đón anh đi."
Hắn nói xong, cắt đứt điện thoại.
Thời Hạnh cau mày nhìn di động.
Lâm Diệc tuyệt đối không có khả năng nói chuyện rút vốn, vì cái gọi là "Gặp mặt" liền đồng ý rút vốn, càng là chuyện vớ vẩn. Cô híp híp mắt, đi về hướng cửa phòng làm việc, muốn nhìn một chút Lâm Diệc rốt cuộc muốn giở trò gì.
Cô mới vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thời Hạnh mở cửa ra, một bó hoa hồng có mùi thơm nồng nặc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, lúc cô chưa kịp phản ứng lại, bó hoa hồng đột nhiên đổ về phía trước--
Thời Hạnh nhanh chóng lùi lại hai bước, để tránh cả mặt đều dính phấn hoa.
Cô ghét bỏ mà phất phất tay tản mùi hoa nồng nặc trong không khí ra. Nhìn thấy người bước ra sau bó hoa, người này không phải Lâm Diệc, mà là người đại diện của Lâm Diệc.
Hoàng Minh Lâm.
"Lâm Diệc đâu?"
"A, Thời tổng!" Hoàng Minh Lâm cười nói, "Bó hoa hồng này, là Lâm Diệc tặng riêng cho ngài! Hắn hy vọng cô tha thứ cho hắn, đặc biệt đưa tới, thế nào? Lâm Diệc đặc biệt có tâm ý? Tôi chưa từng thấy hắn đối xử với người khác phái nào như vậy."
"Lâm Diệc đâu?"
"Lâm Diệc? Hắn, vốn dĩ muốn tự mình đem tới, nhưng đột nhiên nhận được thông báo, phải đến phim trường đóng phim. Không thể gặp mặt ngài, hắn cả ngày tâm tình đều không tốt. Nếu đã đưa hoa xong, ta tôi đi trước đây......"
"Anh hẳn là biết?" Thời Hạnh nheo lại mắt, "Tôi bảo hắn lên, là để nói chuyện rút vốn."
"Tôi không biết!" Hoàng Minh Lâm làm bộ làm tịch nói, "Cái gì rút vốn? Tôi chỉ là đến đưa hoa, không phải là Thời tổng để tôi đưa lên sao? Nếu tới tay, tôi đi trước --"
"Anh không biết cũng không sao?" Thời Hạnh cười nói, "Cái đó, phim trường ở đâu, anh chắc là phải biết?"
Hoàng Minh Lâm vội vàng nói, "Tôi cũng không biết."
"Ý của anh, là không muốn giải quyết hòa bình phải không?"
"Ai nha Thời tổng, tôi thật sự không biết, cho dù ngài hỏi thế nào, tôi cũng không biết."
"Được, tốt nhất là anh không biết, tôi cũng không quá muốn giải quyết hòa bình đâu." Thời Hạnh cười nói, "Vừa lúc trên tay tôi có máy định vị ba tệ, thời điểm mấu chốt, vẫn rất hữu dụng."
Hoàng Minh Lâm sửng sốt, "Ba, ba tệ định, định vị......"
【 ký chủ, cô mưa máy định vị lúc nào? Chỉ có ba tệ? 】
"Ngươi."
【 a? Tôi, làm gì? 】. Đọc tr?yện ch?ẩn không q?ảng cáo [ trù?t r?yện.Vn ]
"Định vị."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.