Chương trước
Chương sau
Hách Ngọc Liên Thư biến mất nửa tháng trời. Hắn trở về vào một đêm mưa rào rạt. Đường Ngọc Phỉ nghe được tiếng gấu tinh thét lên hoảng sợ ngay lập tức bừng tỉnh, vội vã chạy ra ngoài đến mức không kịp đi giày, đập vào mắt nàng là Tiểu Long Nữ đứng phía sau Hách Ngọc Liên Thư. Nàng ta vẫn khoác lên mình chiếc váy bảy màu sặc sỡ, nhưng nét mặt nàng ta lại có chút mệt mỏi phờ phạc, dường như nàng ta đã gầy đi, trông tựa như một chùm hoa lê sau cơn mưa lớn, càng ngắm kỹ càng thấy đáng thương.

Nàng ta im lặng theo sau Hách Liên Ngọc Thư, dường như chú ý tới ánh mắt của Đường Ngọc Phỉ nên quay đầu nhìn nàng.

Quả nhiên, hắn đã tìm được Tiểu Long Nữ, trong lòng Đường Ngọc Phỉ trầm xuống, hay nói chính xác hơn là Tiểu Long Nữ tìm được hắn rồi.

Gấu tinh được giao nhiệm vụ dẫn Tiểu Long Nữ về phòng của nàng ta. Đường Ngọc Phỉ nhìn đôi mắt của Hách Liên Ngọc Thư qua màn mưa dày đặc. Dường như nhìn thấy nàng, bước chân của hắn dừng một chút nhưng rốt cuộc vẫn tiếp tục bước đi.

Đường Ngọc Phỉ có chút buồn bực, không bước tới hỏi hắn nhiều, quay đầu đóng cửa lại.

Trong nửa tháng qua, nàng nhiều lần thúc giục chim sơn ca đi ngó đây ngó đó dò la tin tức, do đó nàng biết được rất nhiều chuyện xảy ra trong Long Cung kia. Dù cho Hắc Thuỷ đã đánh cắp hồn đan một cách trót lọt, nhưng hắn lại sơ suất để lộ ra sơ hở khi đang loay hoay trốn thoát khỏi Long Cung.

Kết quả, hắn bị đày xuống nhà giam ở đáy biển, tra tấn đánh đập dã nam làm trọng thương. Sau đó Tiểu Long Nữ đã bí mật thả hắn đi, hai người cùng nhau trốn khỏi Long Cung. Lão Long Vương hay được tin thì nổi giận đùng đùng, phát lệnh truy nã cả hai người.

Tất nhiên là không thể tin tưởng hoàn toàn vào những tin tức trôi nổi đó, nhưng việc Hắc Thuỷ bị trọng thương so với kế hoạch thì rất khớp, rốt cuộc hắn có dùng hồn đan hay không? Chẳng lẽ Tiểu Long Nữ xuất hiện cạnh Hách Liên Ngọc thư thật sự là cốt truyện xảy ra dựa theo kế hoạch đã bàn sao?

Một đêm trằn trọc mất ngủ trôi qua, Đường Ngọc Phỉ lên kế hoạch, định tìm ra sự thật bằng chính sức lực của bản thân. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nghe nói Hách Liên Ngọc Thư sắp xếp cho Tiểu Long Nữ nghỉ ngơi ở Lạc Mộc Cư. Viện này nằm kế bên chỗ ở của Hách Liên Ngọc Thư. Cảnh sắc ở đây đẹp long lanh, thuần khiết lại tao nhã rất động lòng người. Xem ra Hách Liên Ngọc Thư thật sự rất để tâm, chẳng lẽ là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu sao? Đường Ngọc Phỉ vừa phỏng đoán, vừa bước đến Lạc Mộc Cư.

Vừa mới đặt chân đến cửa viện, nàng đã nghe được hai giọng nói bên trong tường cao phát ra. Hách Liên Ngọc Thư thế mà đã ở chỗ này trước rồi. Bước chân của Đường Ngọc Phỉ dừng lại, bắt đầu do dự rằng mình nên để lần sau hãy đến không. Nếu con hồ ly chết tiệt kia ở đây, nàng không nên thử cho lắm.

“Ngọc Thư, nếu Long tộc biết rằng ngươi chính là người giúp ta, e rằng hồ tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Giọng nói thanh khiết của Tiểu Long Nữ cất lên rất rõ ràng, lọt vào tên của Đường Ngọc Phỉ.

Đường Ngọc Phỉ lập tức dựng thẳng tai lên, định tiếp tục nghe lén.

Hách Liên Ngọc Thư vẫn như cũ lười biếng nói: “Ta cũng tham gia vào vụ trộm cướp, do đó bây giờ ta và công chúa là người cùng thuyền.”

“Nhưng ta không thể bỏ lại nô tỳ của mình dễ dàng như vậy được, hiện giờ hắn….” Nói đến đây, Thanh Bích thở dài một hơi, một lúc sau mới nói tiếp: “Ta và ngươi quen biết nhau chưa lâu, ngươi việc gì phải giúp ta làm nhiều chuyện như vậy?”

Ngay khi Đường Ngọc Phỉ đang tập trung nghe ngóng, cửa của Lạc Mộc Cư đột nhiên bị một cơn gió quét qua làm mở tung, Đường Ngọc Phỉ cứ như vậy không đoán trước được mà lồ lộ hiện ra ngay trước tầm mắt của hai người….. không cần nghĩ cũng biết được Hách Liên Ngọc Thư đã phát giác ra việc nàng nghe lén. Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức tim đập không loạn lên theo nhịp điệu, chỉ có thể xấu hổ, chột dạ đứng chôn chân tại chỗ. Nàng thấy Hách Liên Ngọc Thư khẽ cong khoé môi, nở một nụ cười như chứa ẩn ý sâu xa, chậm rãi nói một câu: “Bởi vì một chút….. tình cảm cá nhân.”

“Thỏ tinh, cái lỗ tai của ngươi thính thế mà thính thật đấy.” Hách Liên Ngọc Thư ngoái đầu nhìn nàng cười tủm tỉm. Có điều nụ cười này của hắn nhìn thế nào cũng không thấy hợp lý.

Đường Ngọc Phỉ nảy lên khát vọng sống mạnh mẽ, bèn nói với khuôn mặt không đổi sắc: “Đại nhân, tiểu nhân muốn đến hỏi khách quý xem có thiếu vật dụng gì không. Cùng là con gái với nhau, tiểu nhân nghĩ mình có thể chăm sóc nàng cẩn thận hơn một chút.”

“Ồ?”



Hách Liên Ngọc Thư ngân dài giọng nói: “Nhìn ngươi vậy mà nghĩ cũng chu đáo vô cùng.”

“Nên làm, việc nên làm thôi.” Đường Ngọc Phỉ vội vã gật đầu liên tục.

Thanh Bích ở bên cạnh âm thầm đánh giá nàng, lông mày cau lại, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cho hỏi, vị này là?”

“Công chúa Thanh Bích, ta là người hầu bên cạnh đại nhân. Nếu ngài cần việc gì cứ nói cho ta biết là được.” Không đợi Hách Ngọc Liên Thư trả lời, Đường Ngọc Phỉ lập tức tự giới thiệu.

“Ngươi biết ta sao?” Thanh Bích vừa hỏi dứt câu, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, gương mặt bỗng trở nên kinh ngạc: “Ngươi…. ngươi cũng ở đó vào ngày thẩm định kho báu đúng không?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ biết nàng ta đã nhận ra mình, đừng nói đến những thứ khác, chỉ riêng đôi tai thỏ chết tiệt kia đã vô cùng khoa trương. Vì thế nàng gật đầu thừa nhận, bày ra thái độ vô cùng cung kính: “Dạ phải.”

Thanh Bích nghe vậy trầm lặng một khắc, sau đó mới thản nhiên lên tiếng: “Thì ra là người hầu của Ngọc Thư. Quả thật ta đang cần một số thứ, ngươi tìm giúp ta vài bộ quần áo của con gái đi.”

Xì, cuối cùng vẫn là công chúa của Long Cung, không bao giờ mở miệng thốt lên một câu “xin”, “làm phiến” hay “cảm ơn” nào. Xem chừng nàng ấy cũng tự coi mình thành nữ chủ nhân của núi Vạn Loan rồi. Dù sao cũng không nghĩ ra lý do gì để ở lại, Đường Ngọc Phỉ cung kính khom người, quay đầu bước đi. Chuyến đi này thu hoạch cũng không hề ít. Ít nhất nàng biết được Hắc Thuỷ vẫn còn sống. Nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Tiểu Long Nữ thì nhất định phải có ẩn tình gì đó.

Mười phần thì có đến tám chín phần là nàng ta đang muốn lấy đi nội đan của Hách Liên Ngọc Thư.

Hiện tại tình huống đã rõ ràng, nhưng dường như Hách Liên Ngọc Thư cũng không phát hiện có cái gì không đúng, ngày nào cũng ở bên cạnh Tiểu Long Nữ. Đường Ngọc Phỉ không sao tìm được cơ hội để nhắc nhở hắn. Thằng nhãi này thường ngày thông minh giảo hoạt, thế mà thời khắc mấu chốt lại hồ đồ không thôi. Liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?

Không biết từ khi nào, trong động hồ ly đã không còn các nữ yêu tinh quậy phá nữa, rừng hoa đào dần trở thành chốn dừng chân riêng của Tiểu Long Nữ và Hách Liên Ngọc Thư. Các nữ yêu tinh của nhóm theo đuổi tình yêu cất tiếng than trời oán đất, nghe nói Hách Liên đại nhân vừa dẫn một người con gái có dung mạo cực phẩm trở về núi Vạn Loan, bây giờ không thèm ngó nghiêng gì đến các nàng nữa.

Người cảm nhận rõ rệt nhất điều này đó là Đường Ngọc Phỉ. Một hôm, nàng mang rượu đến rừng hoa đào như thường lệ, từ xa trông thấy Hách Liên Ngọc Thư đang ngồi ngay ngắn dưới bóng cây đào. Những cách hoa đào hồng nhạt rơi xuống áo bào màu tím. Mái tóc đen được buộc gọn gàng bằng một dải dây, hai lọn tóc mai buông xõa trước trán. Trên đùi hắn có một cây đàn cổ cầm xinh đẹp, những ngón tay thon dài với khớp tay rõ ràng khéo léo vuốt ve, tiếng đàn như làn nước ngọc ào ạt tuôn ra.

Mà trước mặt hắn, cách đó không xa, Tiểu Long Nữ trắng nõn đang nhẹ nhàng nhảy múa, cơ thể mềm mại như chim yến, múa theo điệu nhạc đến xuất thần. Thỉnh thoảng, hai người lại nhìn nhau trìu mến khiến Đường Ngọc Phỉ nổi da gà từng lớp. Nàng không nghĩ rằng Hách Liên Ngọc Thư biết đánh đàn. Quả thật, nếu nhìn kĩ thì hai người họ xứng đôi cực kỳ.

Nhưng thành thật mà nói, sự đặc biệt của nữ chính được tạo ra dựa trên sở thích của nam phụ. Người ta nhảy bừa một điệu cũng đã có thể nhảy vào trái tim của hắn. Nếu đổi lại thành tước sĩ của nàng trước đây, chắc chắn câu cửa miệng của hắn sẽ là:

“Biểu diễn cái quái gì”.

Đường Ngọc Phỉ bị khả năng nhảy múa của chính mình làm cho buồn bực một hồi. May là nàng chưa từng có ý muốn tấn công chiếm lấy thằng nhãi này. Nếu không lúc này tình yêu của nàng sẽ rơi xuống như những cánh hoa đào kia vậy.

Nàng dốc sức tìm cơ hội ở cạnh Tiểu Long Nữ, cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy rồi.

Hách Liên Ngọc Thư vừa ra khỏi động hồ ly, Đường Ngọc Phỉ sẽ đi theo, mang vài thứ đến Lạc Mộc Cư gõ cửa, tận đến khi nghe thấy tiếng của Tiểu Long Nữ truyền ra:

“Vào đi.”

Mặc dù Lạc Mộc Cư tên là Lạc Mộc, nhưng trong sân có một cây hoa đào rất lớn, quanh năm không nở hơn. Khi Đường Ngọc Phỉ tiến vào, Tiểu Long Nữ đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế đặt ở ngoài sân, chơi đùa với vật gì đó trong tay. Đường Ngọc Phỉ không thấy rõ, mà nàng cũng không để ý nhiều.



Nhưng khi Tiểu Long Nữ nhìn thấy nàng, khoé môi cong lên, cười khẩy: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ đến tìm ta.”

Nơi này không có người ngoài ở, các nàng không cần phải lằng nhằng ngụy trang. Nhưng Đường Ngọc Phỉ không ngờ tới việc Tiểu Long Nữ sẽ nhanh chóng thẳng thắn, trực tiếp lộ ra bản chất hiểm độc trước mặt nàng như vậy. Nàng có chút ngạc nhiên, sau đó cũng hỏi thẳng: “Ta chỉ muốn biết rõ hơn một chuyện. Công chúa lặn lội đến núi Vạn Loan, hẳn là trong lòng còn có mục đích khác?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chỉ là một tên hầu nhưng lại dám giáp mặt chất vấn ta. Bản công chúa khuyên ngươi tốt hơn vẫn nên an phận thủ thường. Nếu không người gặp chuyện không hay sẽ chính là ngươi.”

“Nếu công chúa có ý đánh Hách Liên Ngọc Thư, ta sẽ không có cách nào mặc kệ mà khoanh tay đứng nhìn.” Đường Ngọc Phỉ không để ý đến sự uy hiếp của nàng ta, thậm chí còn mỉm cười: “Để ta đoán thử xem. Hiện giờ chuyện ở Long Cung đã truyền ra cho cả thiên hạ biết. Chắc hẳn Hắc Thuỷ đã dùng hồn đan kia rồi, thứ công chúa muốn chẳng lẽ là một viên đan có thể trị thương, tăng tiến nội lực hay còn có thể gọi là… nội đan?”

Thanh Bích không thể kìm được nụ cười của mình nữa, từ phía kia đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, cất giọng nghiêm nghị: “Sao ngươi biết được chuyện hồn đan?”

Nhưng cùng lúc đó, Đường Ngọc Phỉ đã thấy rõ ràng thứ mà nàng ta đang nắm chặt trong tay: một chiếc trâm gỗ có vẻ ngoài bình thường, đó chính là “Trùng Động” của nàng!

Đường Ngọc Phỉ vô cùng sợ hãi, vội vàng sờ tóc của mình, quả nhiên rỗng tuếch! “Lỗ giun” của nàng bị hỏng từ lâu, hơn nữa nàng vẫn hay dùng bùa chú để buộc tóc lên mà không để ý rằng “Trùng Động” đã biến mất. Sao bây giờ nó làm nằm trên tay của Tiểu Long Nữ rồi?!

“Cái trâm gỗ nhỏ ngươi cầm trên tay là ngươi lấy được từ chỗ nào?!” Sắc mặt của Đường Ngọc Phỉ đột nhiên đanh lại: “Đây là đồ của ta!”

“Đây là đồ của ngươi sao? Đây là đồ Ngọc Thư đưa cho ta mà.” Thanh Bích sửng sốt một chút, sau đó xòe chiếc trâm cài tóc bằng gỗ trong tay ra, ngữ khí có phần khiêu khích. Thật ra đây là do Hách Liên Ngọc Thư đã vô tình đánh rơi, nàng ta thấy nó khá độc đáo nên mượn để nghịch. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt khẩn hoảng của thỏ tinh nên cố tý nói như vậy.

Hách Liên Ngọc Thư? Sắc mặt của Đường Ngọc Phỉ ngày càng trầm xuống. Nàng không nghĩ nhiều, muốn tiến lên vài bước để cướp đi “Trùng Động” trong tay nàng ta. Nhưng tu vi của Thanh Bích cao hơn nàng. Nàng ta ngay lập tức cách xa nàng vài bước, tay kia thì nắm một cái roi rồng.

“Ngươi định làm cái gì? Dám lấy đi đồ vật trong tay ta sao? Không cần biết thứ này rốt cuộc là của ai, chỉ cần bản công chúa thích thì nó phải là của bản công chúa đây.’’

Thanh Bích cười lạnh một tiếng, quất roi về phía Đường Ngọc Phỉ. Tiếng gió gào thét dữ dội, đường roi đi cực kỳ mạnh và nhanh. Đường Ngọc Phỉ không kịp đọc chú ngăn cản, chỉ có thể gồng hết sức mạnh từ lúc cha sinh mẹ đẻ để đỡ lấy một roi này của nàng ta.

Cơn đau thấu tim từ sau lưng truyền đến, hai mắt Đường Ngọc Phỉ tối sầm, dường như chỉ chút nữa thôi nàng sẽ khuỵu xuống. Thế nhưng nàng vẫn mạnh mẽ chịu đựng bước thêm vài bước, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói:

“Thanh Bích, nếu ngươi không trả đồ cho ta, ta sẽ giết chết ngươi.” Nàng không nhịn được nữa, cho dù bị trừng phạt vì đụng đến nam nữ chính nàng cũng muốn giết chết Tiểu Long Nữ, cùng lắm thì nàng lại lết lên từ tầng dưới cùng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gió nhè nhẹ phe phẩy ở phía sau, giọng nói của Hách Liên Ngọc Thư bỗng vang lên: “Thỏ tinh, ngươi muốn giết ai?”

Đường Ngọc Phỉ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên là Hách Liên Ngọc Thư đang đứng ở cửa, khẽ nhíu mày.

Sao hắn lại đột nhiên quay trở làm? Đường Ngọc Phỉ bức xúc đến mức lười giải thích. Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất đó là lấy lại “Trùng Động”. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thanh Bích không biết đã thu lại roi rồng từ khi nào, nhanh chóng bước đến bên cạnh Hách Liên ngọc Thư, giơ chiếc trâm cài tóc trong tay lên diễu võ dương oai. Nàng như thoáng thấy nàng ta nở nụ cười: “Bản công chúa cũng không lạ gì mấy cây trâm xấu như vậy.”

Vừa dứt lời, ngón tay nàng ta khẽ động, tiếng trâm gỗ gãy vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.