Cả tóc lẫn quần áo đều ướt đẫm, chỉ có lò sưởi nho nhỏ trong tay là có thể khiến nàng ấm áp. Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt cuộn người lại, sắc mặt xanh trắng, hàm răng run lên. Tuệ Nguyệt ôm lấy nàng, hoảng loạn nôn nóng nói: “Tiểu thư, người cố chịu một chút nữa thôi, sắp đến tướng phủ rồi.”
Đã thế ngay lúc này, cỗ kiệu lại đột nhiên dừng lại.
Tuệ Nguyệt giận dữ, vén rèm quát: “Dừng lại làm gì!” Nói một nửa, nàng dừng lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm mấy thị vệ cầm đao trước mặt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuy nàng biết vài chiêu võ vẽ nhưng cũng không thể đảm bảo có thể bảo vệ tiểu thư an toàn rời đi.
“Các ngươi có biết đây là kiệu nhà ai không mà dám chặn đường.” Tuệ Nguyệt ổn định tinh thần, nghiêm khắc nói với người dẫn đường của đối phương: “Một khi đụng đến người trong kiệu, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nghe câu nói của Tuệ Nguyệt, Đường Ngọc Phỉ biết bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi, cố gắng mở to hai mắt nói: “Tuệ nguyệt, ai ở bên ngoài thế?”
Nam tử trung niên dẫn đầu mặc cẩm y, sắc mặt thanh thản, có vẻ địa vị cũng không thấp. Nghe vậy tiến lên vài bước cao giọng nói: “Người trong kiệu là Đường tiểu thư Tướng phủ sau? Phụng mệnh Tam hoàng tử, ta tới mời Đường tiểu thư đến phủ luận thơ.” Tuy lời nói khiêm tốn nhưng vô cùng ngạo mạn, đâu để cho người ta có đường cự tuyệt?
Thiên Lý Sóc? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, vén rèm nhìn thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/2512123/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.