Chương trước
Chương sau
Đường Ngọc Phỉ sợ Thiên Lý Thanh đột nhiên đuổi nàng đi, vì thế mấy ngày tiếp theo đều cáo ốm ở trong phòng không hề ra ngoài, cả người héo rũ.

Nàng len lén làm vết thương nặng thêm khiến vết thương vốn đã dữ tợn lại ngày nàng nứt ra, đau thấu tâm can.

Hôm nay, ngay khi nàng đang tháo băng gạc thì nghe thấy một âm thanh nho nhỏ trên nóc nhà, làm nàng sợ không kịp đổi băng gạc, vội vàng sửa sang quần áo cho chỉnh tề.

Băng gạc đang dính máu bị nàng nhét xuống gầm giường, Đường Ngọc Phỉ lúc này mới giả vờ lơ đãng hỏi: “Dạ Kiêu, điện hạ đang làm gì? Uống thuốc sao?”

“Quận chúa tới, tự mình hầu điện hạ uống thuốc.” Giọng nói của Dạ Kiêu truyền đến làm Đường Ngọc Phỉ ngơ ngẩn.

Đồng Dương quận chúa tới? Đến từ lúc nào?!

Mắt trái nàng giật giật, trong lòng bất an, ngẩng đầu vội vàng hỏi: “Đồng Dương quận chúa tới làm gì? Sao ngươi không nói sớm với ta!”

“Tiểu nha đầu Đường gia, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu, ngươi nghĩ thoáng một chút đi.” Dạ Kiêu xuất hiện trước mặt Đường Ngọc Phỉ, ánh mắt mang theo đồng tình, tận tình khuyên bảo.

Nói thật, Đồng Dương quận chúa còn không tốt với điện hạ được bằng nha đầu này, tin tức của ám vệ rất nhạy, chuyện giữa Đồng Dương quận chúa và Tam hoàng tử bọn họ đã sớm biết, nhưng mà Điện hạ lại thích người ta. Hắn chỉ là hạ nhân, đương nhiên phải làm theo ý chủ tử.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Đường Ngọc Phỉ càng thêm thương hại.

“Nàng đang ở đâu? Mau nói cho ta biết!” Đường Ngọc Phỉ đột nhiên tiến lên, nắm lấy cổ áo Dạ Kiêu, hắn cao chín thước, cả người nàng như đang treo trên người hắn, còn làm ra vẻ hung hăng, Dạ Kiêu có chút dở khóc dở cười.

“Quận chúa nghe nói điện hạ sinh bệnh, mang theo thuốc từ trong cung tiến vào, giờ chắc đang hầu Điện hạ uống thuốc. Ngươi chớ có quấy rầy bọn họ, Điện hạ thấy quận chúa, sẽ…… sẽ vui vẻ.”

Đường Ngọc Phỉ hít sâu một hơi, buông ra cổ áo Dạ Kiêu ra, hung tợn nghiến răng: “Vui vẻ cái quần què!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thiên Lý Thanh bị bệnh đã hai ngày, nếu thật sự có tâm còn chờ đến bây giờ? Còn cái thuốc trong cung kia, kiểu gì cũng thấy có vấn đề! Lòng nàng hướng về Thiên Lý Sóc, tới thăm Thiên Lý Thanh chỉ làm hắn ta bất mãn, khả năng duy nhất … đây là kế hoạch của Thiên Lý Sóc!

Ai dô nàng Quận chúa to gan này, dám động đến người ngay dưới mí mắt nàng!

Trong kịch bản, cuối cùng Thiên Lý Thanh chết do một ly rượu độc mà Đồng Dương quận chúa dâng lên, hắn rõ ràng biết trước mặt là đường chết mà vẫn đi, đồ ngu, đồ ăn hại! Chỉ cần đối mặt với Đồng Dương quận chúa, hắn không còn là Thiên Lý Thanh nữa!

Đường Ngọc Phỉ đứng ngồi không yên, đẩy Dạ Kiêu ra chạy về phía phòng của Thiên Lý Thanh.

Trong phòng, Đồng Dương quận chúa đang bưng chén thuốc, múc một muỗng, thổi nguội, đưa đến bên miệng Thiên Lý Thanh, ôn nhu nói: “A Thanh ca ca, đây là phương thuốc ta nhờ Thái y sắc riêng cho người, rất tốt cho cơ thể, bệnh cũng sẽ mau khỏi hơn.”

Thiên Lý Thanh nâng mày, đôi mắt hơi sâu lại, không có ý định uống thuốc kia mà hỏi: “Ai nói cho ngươi biết chuyện ta bị bệnh?”

Hắn làm như vô tình hỏi nhưng ngón trỏ của Đồng Dương quận chúa vẫn hơn run lên, ôn nhu cười: “Ban đầu ta chỉ muốn đưa thuốc bổ tới thôi nhưng lại nghe hạ nhân nói người bị bệnh. Ta lo lắng nên sai người sắc thuốc khác.”



“A Thanh ca ca, thuốc sắp lạnh cả rồi, mau uống đi.” Sau chớp mắt do dự nàng đã quyết định, lần thứ hai nàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng Thiên Lý Thanh.

Đường Ngọc Phỉ chạy đến cửa vừa lúc nghe được câu này, đầy người hầu và nha hoàn đang chặn ở cửa ra, mở cửa quát: “Không được uống!”

Biến cố xuất hiện làm Đồng Dương quận chúa hoảng sợ, cái muỗng trên tay rơi lại vào trong chén, thuốc bắn ra vài giọt vương lên quần áo trắng tuyết của Thiên Lý Thanh.

Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm chén thuốc kia.

Đồng Dương công chúa khá ngạc nhiên khi nhận ra người tiến vào là Đường Ngọc Phỉ nhưng sau khi tỉnh táo lại thì nhỏ giọng hỏi Thiên Lý Thanh: “A Thanh ca ca, sao Tiểu thư Tướng phủ lại ở đây? Các ngươi……”

“Quận chúa có thể tới đây còn ta thì không sao? Ta thích Thái tử điện hạ nên muốn vào đây ngồi một chút thì sao?” Nàng biết nàng ta đang ám chỉ điều gì nên nhếch miệng cười hỏi lại.

Muốn moi ra manh mối từ miệng Thiên Lý Thanh à? Không có cửa đâu!

“Cũng phải, đây không phải chuyện của ta.” Đồng Dương quận chúa gượng cười, giọng nói bớt đi vài phần vui vẻ: “Nhưng mà tiểu thư Tướng phủ cũng thật vô lễ, không biết Thái tử hiện giờ không tiện đón khách sao? Huống chi phòng này không phải là ai cũng có thể vào. Hồng Liên, đưa Đường tiểu thư ra sảnh ngoài chờ.”

Hồng Liên là nha hoàn bên người Đồng Dương quận chúa, từ trong số những nha hoàn giữ cửa bước ra, khinh bỉ nhìn Đường Ngọc Phỉ, vênh váo tự đắc mà nói: “Đường tiểu thư, mời ngươi cùng ta đi ra ngoài.” Giọng nói này không hề có sự tôn kính.

Đường Ngọc Phỉ không để ý tới nàng, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn Thiên Lý Thanh, giọng nói như khẩn cầu: “Điện hạ, đừng uống.” Thuốc này có vấn đề, hẳn là hắn cũng biết. Nếu hắn không muốn uống thì Đồng Dương quận chúa cũng chẳng thể ép.

Nụ cười trên mặt Đồng Dương quận chúa đã không còn, khuôn mặt lạnh băng.

Nhưng trong lòng nàng cũng bắt đầu hoảng loạn, làm sao Đường tiểu thư lại làm như đã biết kế hoạch của nàng? A Sóc đã nói thuốc này độc tính nhỏ, công hiệu chậm, kết hợp với hương liệu Thái tử hơi dùng mới phát huy công hiệu nên nàng mới đưa đến.

Lòng nàng xoay chuyển, đặt mạnh chén thuốc lên bàn, lên giọng: “Nếu A Thanh ca ca không muốn uống thì thôi.”

Thiên Lý Thanh liếc nhìn Đường Ngọc Phỉ một cái, rũ mi che lại cảm xúc trong mắt nhưng hắn vẫn đưa tay cầm lấy chén thuốc.

Hành động của hắn đã nói lên tất cả. Hắn vẫn lựa chọn Đồng Dương quận chúa.

Trong lòng Đường Ngọc Phỉ tràn đầy thất vọng và phẫn nộ, nàng lao đến giật lấy bát thuốc.

“To gan! Ngươi dám bất kính với bổn Quận chúa?!” Trên mặt Đồng Dương quận chúa hiện lên vẻ dữ tợn, ra giá quận chúa.

“Quận chúa đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ là một bát thuốc bổ thôi mà, cho bổn tiểu thư nếm thử một chút thì có sao.” Đường Ngọc Phỉ cười khiêu khích nhìn Đổng Dương quận chúa, dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, uống cạn sạch chén thuốc.

Đường Ngọc Phỉ nhìn Thiên Lý Thanh, thấy lông mày hắn đang nhíu chặt lại, sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ, sự tàn nhẫn dần lan ra từ người hắn, tất cả đều đổ ập vào người Đường Ngọc Phỉ. Hắn đứng dậy, lãnh đạm nói: “Người đâu, đưa Đường tiểu thư trở về.”

Lập tức có người hầu theo lệnh tiến lên muốn bắt Đường Ngọc Phỉ.



Đường Ngọc Phỉ lại quát: “Bổn tiểu thư tự mình đi.” Giọng nói uy nghiêm làm bọn người hầu nhớ ra thân phận của nàng, lục tục lui lại. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nàng nhấp môi cười tự giễu.

Đúng vậy, việc gì Thiên Lý Thanh phải tin nàng? Nàng giơ tay, ném mạnh cái chén không xuống đất, mảnh vỡ bay ra khiến Đồng Dương quận chúa cùng đám cung nữ sợ hãi lui lại, sắc mặt tái nhợt. Đường Ngọc Phỉ liếc nhìn Thiên Lý Thanh, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, tràn đầy mất mát, im lặng rời đi.

Thuốc kia cũng thật lợi hại, bụng nàng ngày càng đau đớn khiến nàng phải nghiến chặt răng mới không để mình ngã quỵ trước mặt tình địch. Nàng quật cường từ trong xương tủy, hiên ngang rời đi không rên lấy một tiếng nhưng đôi mắt đã mờ dần. Không phải chỉ là cản hắn uống thuốc thôi sao, có cần nổi giận đến vậy không? Đồng Dương quan trọng đến thế sao, đến đến mức khiến hắn hy sinh cả sức khỏe của mình, nàng đã liều mạng muốn bảo vệ hắn như vậy mà.

Những chuyện nàng làm nực cười lắm sao?

Đường Ngọc Phỉ không nhịn được nâng tay áo lau đi dòng nước mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Thiên Lý Thanh lẳng lặng nhìn nàng đi xa, thu hết động tác của nàng vào mắt, thấy nàng gạt lệ, mày hắn hơi níu. Hắn vô ý thức liếc nhìn mảnh vỡ đầy đất, trong mắt hiện ra vài phải ngơ ngác, im lặng không nói.

Hình như nàng luôn dùng đôi mắt như vậy nhìn hắn. Hắn cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn một người, nghĩ đến đây, đáy lòng hắn có chút không thoải mái.

“A Thanh ca ca, đến Đường tướng quốc cũng không dám bất kính với ngươi như thế, ta thấy nàng thật vô pháp vô thiên!” Đồng Dương quận chúa phục hồi lại tinh thần, vội vàng muốn kéo tay áo Thiên Lý Thanh.

Cũng không biết tại sao, Thiên Lý Thanh tránh đi một cách tự nhiên, làm nàng chạm vào hư không, Đồng Dương quận chúa sửng sốt.

Hắn xoa mi tâm dường như rất mệt mỏi, tiếng nói trầm thấp: “Đồng Dương, ngươi trở về đi, bổn cung mệt.”

Trong lòng Đồng Dương quận chúa cả kinh, đã bao lâu rồi Thái Tử không dùng tự xưng này với nàng? Sao lại…… Nhưng lúc này nàng không dám phản bác, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể không cam lòng dẫn theo Hồng Liên rời đi.

Trong phòng an tĩnh xuống, lư hương cách đó không xa đang bắt đầu nhả ra sương khói, thong thả mà kiều diễm.

Thiên Lý Thanh phục hồi tinh thần mới phát hiện mình lại đang ngẩn người, gọi một tiếng Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu quả nhiên theo lệnh xuất hiện, nhưng sắc mặt không đúng lắm, tựa hồ có chuyện muốn nói, lại vẫn cúi đầu.

“Đi theo Đường tiểu thư, đưa nàng về Tướng phủ an toàn.” Thiên Lý Thanh suy nghĩ nửa ngày, phát hiện mình không biết nên nói gì, lồng ngực trào ra một loại cảm giác kỳ dị, sau một lúc lâu mới phun ra một câu như vậy.

“Vâng.” Dạ Kiêu nhận lệnh rời đi, trong phòng lại trở nên trầm mặc. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ để người đỡ lên kiệu, mành vừa buông, nàng rốt cuộc không chịu đựng nổi phun ra một búng máu lớn. Nhu nhược dựa vào một góc kiệu, cuộn tròn thân thể nho nhỏ lại, trong bụng vẫn đau đớn khó nhịn như cũ, trên trán nàng sớm đã chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng như giấy.

Cảm xúc dần bình ổn lại, nàng nhắm hai mắt yên lặng suy nghĩ, may mà mình uống thuốc, không để Thiên Lý Thanh phải chịu nỗi khổ này.

Nghĩ như vậy, ý thức nàng dần mất đi, từ từ rơi vào bóng đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.