Chương trước
Chương sau
Đường Ngọc Phỉ nằm không cũng trúng đạn không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười như không cười liếc nhìn Tạ An Quân. Nàng biết nàng ta và nguyên chủ không ngừng đối đầu với nhau, rất nhiều lần đạp lên đầu nguyên chủ làm nổi lên danh xưng tài nữ, rốt cuộc cũng là người học giỏi khinh thường người học dốt.

Nếu không lên, chẳng phải là làm mất mặt mình sao? Đường Ngọc Phỉ đương nhiên không chịu, vì thế đứng dậy đạm nhiên nói: “Chỉ là một bức họa mà thôi, Tạ tiểu thư muốn xem thì xem đi.”

Sắc mặt Đường Tướng quốc cùng Phu nhân đều không được đẹp, đang định mở miệng thì một lão thái giám đã bước lên mở tranh, một bức tranh thủy mặc thu cúc bình thường liền lộ ra trước mắt mọi người. Tuy rằng không tinh xảo tú mỹ như của Tạ An Quân, nhưng vài nét ít ỏi này cũng coi như đoan chính, không đẹp cũng không xấu, chỉ thường thường mà thôi.

Những người muốn nhìn Đường Ngọc Phỉ xấu mặt đều cảm thấy không vui, thầm nhủ trong lòng nàng đã lén lút luyện tập rồi.

Tạ An Quân cũng cho là như vậy, chỉ bĩu môi cười, nói: “Hình như kỹ năng hội họa của Đường muội muội tiến bộ một ít, chắc là trong khoảng thời gian này luyện tập rất nhiều vì yến tiệc hôm nay.”

“Tướng phủ chỉ có một nữ nhi là ta, người tỷ tỷ như ngươi chui từ đâu ra vậy?” Trên mặt Đường Ngọc Phỉ không chút dậy sóng, lời nói lại làm nụ cười của Tạ An Quân cứng đờ, kinh ngạc nhìn nàng, miệng lưỡi Đường Ngọc Phỉ trở nên sắc bén từ khi nào vậy?

Không chỉ có nàng ta, những người đã biết Đường Ngọc Phỉ từ trước đều sửng sốt, bình thường bao cát này trốn Tạ An Quân như trốn tà, hôm nay lại dám thẳng sống lưng chỉ trích nàng ta? Chẳng lẽ ngày trước bị ngã hỏng đầu rồi?

“Đường tiểu thư nói đùa.” Tạ An Quân cười không nổi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng vô cũng tức giận: “Đường tiểu thư đã chuẩn bị kỹ càng cho yến tiệc hôm nay như vậy, không biết có dám cùng ta đấu thơ không?”

“An Quân!” Tạ Thái Phó lên tiếng ngăn cản, hắn cảm thấy Đương Ngọc Phỉ chỉ là bao cát mặc người ta đánh, so tài với nàng chẳng khác nào làm giảm giá trị bản thân, làm người ta cảm thấy mình đang bắt nạt kẻ yếu. Tuy hắn cũng không ưa nàng cho lắm, nhưng dù sao đó cũng là con gái tướng quốc, bắt chẹt người quá cũng không nên.

Sự việc đã vậy, Chính Gia đế vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nâng tay: “Đã là tỷ thí giữa các tiểu bối thì cũng nên tận hứng mới vui.”

Hoàng đế đã lên tiếng thì còn ai dám nói gì nữa? Ai nhìn vào cũng thấy nét tuyệt vọng trong mắt Tướng quốc phu nhân, sắc mặt Đường Tướng quốc tái mét nhưng không dám làm ra động thái gì. Chỉ có Tạ An Quân vẻ mặt đắc ý, chắp tay nói: “Đường tiểu thư, dù sao ta cũng lớn hơn ngươi hai tuổi. Vậy mời ngươi đi trước.”

“Ngươi xác định?” Ngữ khí Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng.

“Đương nhiên.” Tạ An Quân đắc ý. Để bao cát lên trước, thả con tép, bắt con tôm, người khác mới có thể nhìn thấy sự chênh lệch đẳng cấp rõ ràng được.

Đáng tiếc lần này, nàng ta phải thất vọng rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Dưới ánh mắt cười cợt của mọi người, Đường Ngọc Phỉ cười lạnh, ánh mắt trầm tĩnh, không chút khẩn trương. Vốn không muốn tranh đấu quá sớm nhưng nếu đã biết lần cung yến này là Chính Gia đế tuyển Thái tử phi thì nàng phải khiến Chính Gia đế chú ý đến mình mới phải.

Hiện giờ Thái tử đã hai mươi chín nhưng vẫn còn lẻ bóng, tuy nói sông sâu nước lặng nhưng do hắn còn nắm trong tay vị trí trữ quân nên không ít người đang nhìn hắn chằm chằm. Chính Gia đế cần một người giúp Thái tử, mục đích của hắn cũng chỉ là tìm một thông gia hiển hách phù trợ Thái tử.

Chính Gia đế đã có tâm tư này, nàng cũng không ngại mượn danh nữ nhi duy nhất của Tướng quốc mà thừa nước đục thả câu, dù sao nàng cũng sẽ không để Thiên Lý Thanh cưới nữ nhân khác.

Chỉ là thơ thôi mà. Nàng muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.

Đường Ngọc Phỉ không màng tới ánh mắt kinh ngạc của người khác mà nâng lên một ly rượu hoa cúc cạn một chén, thưởng thức vị đậm đà của rượu một lúc mới mở miệng:

“Khói kia khẽ điểm trong đêm

Vầng trăng trốn dưới lớp mây êm đềm.

Đông Ly cúc đã nếm sương

Trời đông có hiểu lòng hoa bên tường.”

/Chém chém chém, gió thổi phần phật//>

Nàng đọc rất chậm, từng chữ từng chữ mà thốt ra như đánh vào lòng mọi người. Thơ đã xong, mọi người kinh ngạc nhìn Đường Ngọc Phỉ. Sắc mặt Tạ An Quân biến đổi, lông mày nhíu chặt. Đây là thơ Đường Ngọc Phỉ làm ra sao? Không thể nào. Không thể nào. Chắc chắn có người làm thay nàng.



Nhưng như vậy còn chưa đủ, Đường Ngọc Phỉ tiếp tục uống rượu ngâm thơ:

“Cánh hoa nay đã tương tư

Nhụy hoa điểm chút phấn từ tay ai.

Duyên ơi nhớ đến sớm mai

Cho sương thêm ấm cho ai thêm chờ”

“Đào chê vì cớ gì cơ?

Nghiêng ghen thẳng ghét cứ vờ thanh cao.

Nghĩ rằng người giúp Cúc sao?

Mà đâu ngờ nết thanh cao mới là.”

/Gió đã nổi thành bão :>>>//>

……

Cạn một bầu rượu, Đường Ngọc Phỉ cũng đã ngà ngà say mới dừng lại hỏi lão thái giám ở bên cạnh: “Mấy câu rồi?”

Lão thái giám lấy lại tinh thần: “Chín…… Không, chừng mười hai câu.”

Theo lời của lão thái giám, mọi người cũng tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc. Mấy ông lão đầu tóc bạc phơ vốn khinh thường lớp trẻ đấu qua đấu lại nay cũng lôi giấy bút ra ghi ghi chép chép, ánh mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ nóng hơn cả dung nham, đến Tạ Thái phó đầu ngón tay cũng đang run rẩy, không biết là vì hưng phấn hay vì tức giận.

Ánh mắt của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều lộ ra vẻ hứng thú, đến cả Thiên Lý Thanh cũng nâng mắt nhìn nàng, trong con mắt tĩnh lặng như nước hiện lên chút kinh ngạc.

“Hay cho câu Mà đâu ngờ nết thanh cao mới là.” Chính Gia đế là người đầu tiên vỗ tay, không chút che giấu tán thưởng: “Không ngờ ái nữ của Đường ái khanh lại là người giấu dốt, trẫm cũng thật không ngờ.”

Trong lòng yên lặng tạ tội với các vị thi nhân, lúc này Đường Ngọc Phỉ mới nhìn đến Tạ An Quân trắng bệch cả mặt: “Đến phiên ngươi.”

Tạ An Quân giật giật môi, một chữ cũng không thốt nên lời. Thơ đó nàng căn bản không thể nào chạm tới, đó như là những câu thơ được bậc thi nhân cao tay viết ra, vả lại Đường Ngọc Phỉ làm sao có thể liên tiếp làm ra ba đoạn! Sao có thể?!

“Thật sự do ngươi viết ra sao? Chuyện này không có khả năng! Rõ ràng ngươi đến vẽ cũng không biết!” Đường Ngọc Phỉ chỉ là một bao cát, sao lại biết làm thơ? Lại còn là loại thơ cao tay như vậy? Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ai nói ta không biết vẽ?” Ngữ khí của Đường Ngọc Phỉ đột nhiên sắc bén, nhìn về phía Chính Gia đế: “Bệ hạ, thần nữ có thể yêu cầu một trang giấy và một chiếc bút than không?”

“Chuẩn.”

Chính Gia đế ra lệnh, lập tức có cung nhân đi chuẩn bị, chỉ chốc lát sau liền đưa đồ vật đến.

Đường Ngọc Phỉ nhận bút than, khua khua trên giấy một hồi, đúng là thuận tay hơn bút lông nhiều. Trình độ vẽ vời của nàng tuyệt đối trên cơ Tạ An Quân, vì thế nàng vén tay áo lên, thậm chí không cần nghĩ nhiều, nhanh tay hạ bút.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ đứng yên trong sân cầm bút vẽ vời không dám chớp mắt, sắc mặt nàng thong dong, lưu loát, khoảng chừng mười lăm phút thì đã xong. Lão thái giám nhìn lướt qua, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, không dám chậm trễ, lập tức mang giấy vẽ trước trình lên cho Chính Gia đế.

Chính Gia đế nhìn kỹ một lúc, lông mày hơi nhíu, nhất thời không nói gì.



Ngay lúc Tạ An Quân cho rằng Đường Ngọc Phỉ chỉ đang khoác lác sắp phải chịu trách móc nặng nề, Chính Gia đế lại đột nhiên thở dài một hơi: “Trẫm sống nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh nào thật như vậy. Cứ như bồn cúc này đang gần ngay trước mắt.”

Dứt lời hắn vung tay để lão thái giám đem bức tranh của Đường Ngọc Phỉ cho mọi người xem.

Các triều thần duỗi dài cả cổ muốn nhìn bức tranh này một chút xem rốt cuộc có chỗ nào hơn người, bức họa đưa qua một vòng, tất cả mọi người đều tấm tắc khen ngợi, ánh mắt nhìn Tạ An Quân mang theo vài phần thương hại. Trong lòng Tạ An Quân càng ngày càng khó chịu, cuối cùng bức họa kia cũng đến tay, lòng nàng như chìm xuống đáy cốc, ánh sáng nơi đáy mắt cũng vụt tắt.

Chính Gia đế nói quả thật không sai, bức họa này như được hàng ngàn sợi dây nhỏ tạo thành, vừa nhìn vào bức tranh đã thấy ngay, đúng là sinh động như thật. Nàng cũng không biết dùng cách nào để mô tả nó nữa?

Tạ An Quân cảm thấy bản thân không địch lại đành xám xịt ngồi xuống.

Vậy mà khả năng chịu đựng của Đường Tướng quốc cũng thật khủng khiếp, chỉ khiếp sợ vài giây đã vô cùng đắc ý, râu cũng sắp vểnh lên trời rồi. Nhìn thấy chưa, nữ nhi của hắn chỉ là chưa ra tay thôi, đã ra tay là gạo xay ra cám, đúng là cái đồ giấu dốt, đến cả cha già của nàng cũng bị lừa gạt!

“Trước đó trẫm nghe nói ái nữ của Đường tướng quốc tài văn chương thường thường, cầm kỳ thi họa đều không có điểm nào xuất sắc, hiện giờ lại cho trẫm thấy một kinh hỉ. Chỉ là trẫm không hiểu, vì sao trước đó ngươi không để lộ ra?”

Cuối cùng bức họa cũng về tới tay Chính Gia đế, hắn híp mắt nhìn chằm chằm bức tranh, ngữ khí không mặn không nhạt hỏi Đường Ngọc Phỉ, cũng không thấy ý định ban thưởng.

“Thưa bệ hạ, sở dĩ thần nữ làm tất cả, chẳng qua chỉ để xứng đôi với một người mà thôi.”

“Ồ? Công tử nhà ai may mắn thế, có thể khiến nữ nhi tướng quốc làm đến nước này?”

Đường Ngọc Phỉ không trả lời, đột nhiên quỳ xuống, ngước mắt nhìn thẳng về phía Thiên Lý Thanh đang ngồi bên cạnh Chính Gia đế.

Người này là ai, không cần nói cũng biết.

Lần quỳ này làm mọi người ngạc nhiên đến rớt cả cằm, yên lặng đến mức đến tiếng cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đến Đường Tướng quốc cũng không ngờ nữ nhi lại có nước đi này, sững sờ nhìn về nơi xa xăm.

Đường đường là nữ nhi Tướng quốc lại thích Thái tử đương triều, liên lụy trong đó khiến mọi người phải suy đi nghĩ lại! Thế lực trong triều hiện giờ chia làm ba, Đại Hoàng tử là bên có ưu thế nhất, phe Thái tử đã ngày càng suy thoái, các triều thần theo hắn đều không dám lên tiếng. Đường Tướng quốc thì chưa từng tham gia phe nào, bảo trì trung lập, nhưng nếu nữ nhi Tướng quốc gả cho Thái Tử, vậy thì bọn họ cần phải xem xét lại một phen!

Ngay cả Thiên Lý Thanh cũng sửng sốt, nhíu mày nhìn nữ tử đang quỳ ở nơi xa, hắn với nữ nhi Tướng quốc còn chưa từng gặp nhau, lấy đâu ra ái mộ?

Trực giác nói với hắn đây là kế sách của vị Hoàng tử nào đó.

Thiên Lý Thanh suy tư nhìn Thiên Lý Hạo và Thiên Lý Sóc, lại phát hiện sắc mặt hai người này âm trầm, lộ ra vẻ nghiêm trọng. Trong mắt đều là kinh ngạc và mê mang, không hề giống người đã lường trước việc này.

Ngữ khí Chính Gia đế càng thêm đạm mạc, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Trẫm thực không ngờ, ngươi lại có tình cảm sâu đậm với Thái tử như vậy.”

“Bệ hạ, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, mong bệ hạ thứ tội, Thái tử đâu phải là người nàng có thể mơ ước.” Đường Tướng quốc sớm đã quỳ xuống theo.

Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại ngửa đầu, ánh mắt kiên định cao giọng nói: “Thần nữ tự biết không xứng với Thái Tử, lại cũng không muốn đính hôn với người khác, chỉ có thể mang danh bao cát để người người tránh xa. Vừa rồi dạo một vòng quanh quỷ môn quan mới nhận ra, đã sống trên đời thì nên nỗ lực hoàn thành mơ ước mới không hề lãng phí. Thần nữ sở dĩ không che giấu nữa, chỉ để Thái tử có thể nhìn thần một chút, chỉ thế mà thôi.” Dứt lời, Đường Ngọc Phỉ nặng nề dập đầu một cái.

Ở thời đại này, tình yêu của nữ tử đều rất hàm súc, nào có ai quang minh chính đại mà nói huỵch toẹt hết ra như thế? Một đám quý nữ đỏ hết cả mặt, nhìn Đường Ngọc Phỉ như nhìn quái vật, lại có chút động dung. Diễn đàn Vietwriter.vn

Chính gia đế nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ im lặng một lúc, giữa mày có chút âm trầm. Đang lúc Đường Tướng quốc chảy mồ hôi ròng ròng, hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn về phí Thiên Lý Thanh: “Ngươi thấy nữ nhi Đường Tướng quốc thế nào?”

Quần thần ồ lên.

Thiên Lý Thanh âm trầm giấu đi sự tàn nhẫn nơi đáy mắt, ở trước mặt mọi người đứng lên hành lễ với Chính Gia đế, âm thanh bình tĩnh nói: “Đời này Thiên Lý Thanh nguyện không cưới thê tử, chỉ sợ phải cô phụ một phen tình ý của Đường tiểu thư rồi.”

“Nhi thần thân thể yếu đuối, có chút mệt mỏi, đành xin cáo lui.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.