Những ngày gần đây cô đều dành thời gian để đi trêu chọc Thẩm Thủ Ý, hôm đó vào thứ ba Đường Ngọc Phỉ hiếm khi yên phận một chút, ở lại nhà họ Đường độc tấu một mình.
Cô mở hết các tủ quần áo ra, tỉ mỉ chọn lựa trang phục, dù Thẩm Thủ Ý không thể nhìn thấy được vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn ý thức được về việc lễ nghi là không thể thiếu.
Bà Đường đi phía sau cô cho ý kiến, ghét cái váy này quá ngắn, chê phần eo váy kia không được ôm sát, cuối cùng bà còn phải thốt lên rằng tên nhóc Thẩm Thủ Ý kia phải tốt số như nào mới có thể khiến cho con gái bà để tâm như vậy, bà làm vậy khiến cho Đường Ngọc Phỉ dở khóc dở cười.
“À đúng rồi con gái ngoan, ngày hôm qua Thẩm Tắc Hành lại tới.” Bà Đường bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
“Đuổi đi.” Đường Ngọc Phỉ đầu cũng không quay lại mà nói: “Chuyện ở nhà họ Thẩm tiến triển đến đâu rồi mẹ?”
Cô đang nhàn nhã không có nghĩa là người khác cũng được nhàn nhã, ngày đó sau khi Trác Hân tức giận bỏ đi, cô ta đã cố tình gây khó dễ cho Thẩm Duy, sau đó hai người cãi cọ ầm ĩ một trận, trách ông ta không dành nhiều thời gian cho mẹ con bọn họ.
Thẩm Duy vốn đã quen với việc quản thúc gắt gao của vợ, hôm đó lại bỗng trở nên cứng rắn, cãi nhau ầm ĩ một trận với Trác Hân. Lúc đó hai người náo loạn đến mức phải đến cục cảnh sát, chuyện này được cánh nhà báo theo sát rồi đưa tin.
Đường Ngọc Phỉ vẫn luôn theo dõi sát sao mọi hành động của nhà họ Thẩm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, cô đã âm thầm mua chuộc hai paparazzi 24/24 ngồi canh ở cửa của nhà họ Thẩm để chụp lén, khiến cho mấy báo lá cải tăng ca suốt đêm chạy theo bản thảo. Mà ông nội Thẩm đối với đứa con này lại cực kỳ thất vọng, dĩ nhiên cũng không thích đứa con dâu này, giả vờ như bản thân không hề biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tắc Hành vẫn còn tìm Trác Hân để moi chuyện, nhưng mối quan hệ của hắn và Thẩm Duy đã không thể cứu vớt được nữa.
Chuyện đất đai đã đổi đối tác, tình hình hiện tại là tranh giành nhau miếng thịt béo bở này, có rất nhiều người thấy vậy cũng chạy theo tranh giành.
Thẩm Thủ Ý thao túng thu mua lại một số công ty đang cần bán gấp trên thị trường để mua lại cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Trung Thông, đồng thời tập hợp một số vốn lớn để tham gia vào ban giám đốc. Bên vật liệu xây dựng Trung Thông biết chuyện này nhưng cũng không dám đối đầu với Thẩm Thủ Ý, chỉ có thể đổ mọi tức giận lên đầu Thẩm Tắc Hành.
Hiện giờ quyền lợi cổ phần ít ỏi của Thẩm Tắc Hành đang dần mất đi, Diễn đàn Vietwriter.vn
còn phải chịu đau về cả tinh thần lẫn thể xác, mới như vậy vài ngày mà đã chịu không nổi. Đã rất nhiều lần anh ta muốn gặp Đường Ngọc Phỉ, đều bị ông Đường đuổi thẳng.
“Thẩm Duy dự định sẽ ly hôn, qua nhiều năm như vậy ông ta mới tỉnh ngộ, hình như hơi muộn màng.” Bà Đường cười trên nỗi đau của người khác: “Trước đây dù có đánh chết Trác Hân cũng không chịu ly hôn, cứ mãi kéo dài chuyện này.”
Đường Ngọc Phỉ cười mỉa mai, nhìn vợ và đứa con trai quý giá nhiều năm như vậy,
từ khi Thẩm Thủ Ý tiếp nhận Thẩm thị, quyền lợi của Thẩm Duy cũng dần dần được giao cho anh, bây giờ ông ta ở Thẩm thị cũng chỉ giữ chức vụ tầm thường, tiền mà mấy năm qua anh ta tích cóp được cũng bị Trác Hân cho bay sạch, thứ duy nhất còn lại có giá trị là căn nhà. Nếu Trác Hân ly hôn với anh ta, Thẩm Duy nhất định sẽ không để lại cho cô ta di sản mà vợ cũ ông ta để lại.
Trác Hân bận rộn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại công cốc.
“Cứ chờ xem, sự nhẫn nại của Thẩm Duy đối với cô ta đã hết, ly hôn cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều, hiện tại người khiến con lo lắng nhất chỉ có Thẩm Tắc Hành.”
Cuối cùng Đường Ngọc Phỉ đã chọn được trang phục, kiểu dáng để lộ ra cánh tay, màu sắc thuần trắng, váy dài vừa đến mắt cá chân của cô, bên hông có một chiếc đai có thể thắt quanh eo làm tôn lên vòng eo thon thả của cô. Dưới ánh đèn, cánh tay và chiếc cổ mềm mại của cô giống như một con thiên nga trông thật tao nhã.
Bà Đường cảm thấy hơi lạ hỏi: “Thẩm Tắc Hành? Hắn thì có thể gây lên sóng gió gì?”
“Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, dù sao cũng phải đề phòng anh ta.” Đường Ngọc Phỉ nhẹ giọng nói.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị gõ, ông Đường đẩy cửa tiến vào sốt ruột nói: “Hai mẹ con còn định ở trong này đến khi nào? Có khách đến, Ngọc Phỉ theo ba ra ngoài.”
Theo ông Đường ra ngoài rồi Đường Ngọc Phỉ mới biết người khách này là ai.
Thẩm Thủ Ý đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trên người mặc một bộ tây trang đen trang trọng, tóc vuốt lên gọn gàng, đang nhấp ngụm trà Phổ Nhĩ do đích thân ông Đường pha. Ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm lấy chén trà, khiến cho lớp men sứ của chén trà chỉ là phông nền để tôn lên vẻ đẹp ngón tay anh.
“Thủ Ý.” ánh mắt Đường Ngọc Phỉ sáng lên, theo thói quen chạy lại ôm anh: “Sao anh ở đây, có phải rất nóng lòng muốn đi gặp bố mẹ em không vậy.”
Ông bà Đường đi phía sau, cảm thấy đứa con gái này thật không biết xấu hổ.
Thẩm Thủ Ý buông chén trà, vỗ nhẹ đầu cô hài hước nói: “Anh tới đón em đi phòng nhạc, em đang nghĩ gì vậy?”
Nhưng quả thực lần này anh cũng có ý muốn gặp được trưởng bối của nhà họ Đường, cô bước về phía anh nhiều như vậy anh cũng muốn đáp lại đôi chút.
“Đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm, bố mẹ em đang ngồi đợi rồi.” Đường Ngọc Phỉ cũng chẳng buông anh ra, dù sao gặp bố mẹ cũng chỉ là hình thức, ở bên nhau mới là chuyện chính.
Con gái nhà chúng ta thật không biết rụt rè, vì vậy bố mẹ Đường rất niềm nở tiếp đón Thẩm Thủ Ý, kéo anh vào bàn ăn.
Đường Ngọc Phỉ tỏ ra cực kỳ hiếu khách, ra sức gắp thêm rau củ cho Thẩm Thủ Ý. Mà Thẩm Thủ Ý tuy không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên người mình, làm cho anh lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được thế nào là đứng ngồi không yên, lần đầu anh bị ông nội Thẩm kéo đi xã giao cũng không căng thẳng như vậy.
“Đừng gắp cho anh nữa.” Thẩm Thủ Ý nói bằng giọng chỉ đủ để cô nghe thấy, nếu còn để cô gắp nữa chắc anh sẽ bị mẹ cô làm thịt mất.
Bà Đường ho khan một tiếng, trừng mắt liếc Đường Ngọc Phỉ ý bảo cô dừng lại, sau đó mới hỏi Thẩm Thủ Ý: “Tuy mối hôn sự này là do ông của hai nhà quyết định, chúng tôi vẫn sẽ thực hiện điều đó, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của con gái tôi. Trước đây Ngọc Phỉ bị chúng tôi chiều hư nên có làm ra vài chuyện sai trái, điều ấy chúng tôi sẽ giải thích với cậu một chút.”
Thẩm Thủ Ý nghe vậy liền buông đũa, giọng khiêm tốn: “Hai bác yên tâm, cháu không hề để ý mấy chuyện đó.”
“Cháu thật sự không trách con bé sao? Cháu thật sự sẵn sàng kết hôn với con bé ngay cả khi biết con bé làm gì?”
Bà đường ngạc nhiên, bà không ngờ tính tình Thẩm Thủ Ý lại tốt như vậy. Nghĩ lại con gái mình trước đây làm toàn những chuyện vô liêm sỉ gì, đến công ty nhà người ta chặn người, lại năn nỉ cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nếu cô không sống chết đòi chặn người, thì báo chí đã không đưa cả đống tin xâm phạm Thẩm Thủ Ý.
Nhắc lại chuyện này, cô lại có chút chột dạ.
“Tính cô ấy không xấu, con gái tính tình kiêu ngạo một chút cũng không sao.” Khóe môi Thẩm Thủ Ý lộ ra nụ cười dịu dàng, mặt mày đều vui vẻ, con ngươi trong đôi mắt không có thần kia như trở nên bừng sáng, giọng điệu chứa đầy sự nuông chiều.
“Hai mắt của cháu đều mù, cô ấy không chê cháu, là cháu đã rất biết ơn rồi.”
Đường Ngọc Phỉ cảm động đến rưng rưng nước mắt, bất ngờ về sự cố gắng của bản thân, những hành động của nguyên chủ có thể dùng hai từ “Kiêu căng” và “tính tình nhỏ nhen” để hình dung, người đàn ông này thật sự quá hiền lành.
Cô không nhịn được mà đưa tay dưới gầm bàn đến chỗ Thẩm Thủ Ý, lặng lẽ nắm lấy bàn tay, bóp nhẹ đầu ngón tay anh.
Thẩm Thủ Ý hơi giật mình một chút, sau đó sắc mặt anh không hề thay đổi mà lập tức nắm lại bàn tay cô. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau dưới gầm bàn ngay trước mặt ông bà Đường, trong lòng Đường Ngọc Phỉ tràn ngập sự ngọt ngào, cố gắng kiềm chế để bản thân không phát ra âm thanh bất thường.
Bà Đường hoài nghi nhìn Thẩm Thủ Ý, sắc mặt anh tự nhiên, vẻ tươi cười trên mặt anh rất thật lòng, chọn không hề sai người.
Nhìn lại con gái nhà mình, cười tươi như một đóa hoa đang nở rộ.
So với con gái và vợ mê muội mù quáng của mình thì ông Đường lý trí hơn nhiều, biết do đâu mà con gái mình kiêu căng như vậy? Ở trong lòng ông dù là vẻ bề ngoài, tính nết hay năng lực Thẩm Thủ Ý đều rất tài giỏi, vả lại nhìn anh thật sự rất thích con gái của bọn họ, bọn họ có nằm mơ cũng cười đến tỉnh ngủ.
Vì vậy ông liền ngăn vợ lại, nói: “Tương lai chúng ta đều là người một nhà còn nói những lời đó làm gì, mau ăn cơm thôi.”
Thái độ Thẩm Thủ Ý khiêm tốn, lễ phép, điều đáng nói nhất là dù Đường Ngọc Phỉ có nghịch ngợm như thế nào anh đều dung túng, thậm chí ngay cả bà Đường cũng cực kỳ hài lòng với anh. Mà suốt từ nãy Đường Ngọc Phỉ vẫn luôn lôi kéo tay của Thẩm Thủ Ý cười tủm tỉm mà ăn cho xong bữa cơm này.
Nhìn thì nghĩ Thẩm Thủ Ý đang rất bình tĩnh, nhưng nếu để ý sẽ thấy tai anh vẫn luôn đỏ suốt bữa ăn.
Sau khi cơm nước xong đợi Đường Ngọc Phỉ thay trang phục anh cùng cô lên xe đi tới phòng nhạc.
“Thẩm tiên sinh, anh đã gặp mặt bố mẹ em rồi, khi nào thì tính tới chuyện kết hôn với em? Ông nội mong được ôm cháu càng sớm càng tốt.” Bên trong xe Đường Ngọc Phỉ kề sát tai anh nhỏ giọng cùng anh nói chuyện. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em là con gái, sao lại không có chút rụt rè nào vậy?”
Giọng nói của Thẩm Thủ Ý mang theo vui vẻ, nhẹ nhàng véo lấy mũi cô.
“Anh nhìn không thấy, sao có thể biết em không ngại ngùng chứ?” Đường Ngọc Phỉ không chịu liền phản bác lại.
“Thật sao?” Thẩm Thủ Ý sờ thử mặt cô, giống như thật sự nóng lên, anh không chịu được mà tưởng tượng ra dáng vẻ thẹn thùng của cô, đường nét khuôn mặt càng toát ra vẻ dịu dàng.
Đường Ngọc Phỉ khẽ kêu một tiếng, mới cố ý tránh né sự đụng chạm của anh, lui đến một góc cách xa anh. Tay Thẩm Thủ Ý rơi vào khoảng không, không thỏa mãn nhíu mày: “Em tức giận sao?”
Âm thanh buồn bã của cô vang lên: “Đến bây giờ anh vẫn chưa nói thích em, em cảm thấy hơi do dự có nên gả cho anh nữa hay không.”
Bên trong xe im lặng, Đường Ngọc Phỉ nhìn lướt qua Thẩm Thủ Ý, nhìn thấy anh đang mím môi không nói lời nào, cảm xúc trên mặt cũng nhìn không ra là có ý gì, khiến trong lòng cô có chút tủi thân, giọng sắp khóc nói: “Nếu anh không dám nói, vậy thì dùng hành động cũng được, ví dụ như hôn em.”
Hô hấp Thẩm Thủ Ý đột nhiên trở lên rối loạn, tim đập nhanh hơn, cảm thấy trong lòng rất căng thẳng. Anh muốn nói rằng bản thân minh đã đến nhà họ Đường, chẳng lẽ cô không đoán ra được ý tứ của anh? Phải chính miệng anh nói ra là anh thích cô, anh vẫn hơi luống cuống. Thuộc phái hành động nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng hành động tốt hơn những lời nói kia, nhưng hóa ra cô lại thích nghe những lời ngọt ngào.
Hôn cô sao? Đầu ngón tay Thẩm Thủ Ý khẽ nhúc nhích, hơi nghiêng về phía cô đang ngồi, giống như đã hạ quyết tâm.
Đường Ngọc Phỉ tươi cười khi thấy ý đồ của mình sắp thành công.
Đúng lúc này thân xe không hề báo trước mà hơi rung, suýt chút nữa làm cô ngã từ trên ghế xuống. Cô chống một tay lên thành ghế, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của tài xế đang đánh tay lái, phía trước một chiếc xe màu đen đang lao đến với tốc độ rất nhanh, gầm rú hướng xe của bọn họ đâm vào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Sắp đâm vào rồi.
Vào khoảnh khắc đó Đường Ngọc Phỉ cảm thấy máu của mình như bị chảy ngược, giống như thần chết đang đứng gần đó vẫy tay với cô.
Trước khi nghĩ về điều đó cơ thể cô đã phản ứng lập tức ôm lấy Thẩm Thủ Ý, cố gắng bảo vệ anh dưới thân mình. Ngay sau đó, âm thanh va chạm dữ dội và âm thanh cọ sát của lốp xe vang lên, các mảnh vỡ sắc nhọn đập vào đầu và mặt cô, tay trái cảm giác rất đau. Theo quán tính đầu cô bị đập mạnh, sự va chạm lớn này khiến cô ngất xỉu tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]