Vài ngày sau, Thẩm Ân mới gặp lại Nguyễn Nhuyễn ở chợ. Cơ mà, tiểu cô nương không còn mỉm cười ngọt ngào rồi chạy về phía chàng như trước nữa, ngược lại nàng bò đến đầu hẻm cách đó vài mét, để lộ nửa cái đầu cùng đôi mắt hạnh ngập nước, bẽn lẽn nhìn xung quanh nơi chàng đứng.
Nàng cho rằng nàng giấu cơ thể bé nhỏ của mình vào góc rẽ thì chàng sẽ không thấy, nhưng ngay khi chàng ngẩng đầu lên thì chàng đã lập tức nhận ra nàng.
Trước kia, khi bị thúc giục chàng mới miễn cưỡng di chuyển, đây là lần đầu tiên mẫu thân Thẩm thấy con trai chủ động rời khỏi quán ăn, bà ấy bèn hỏi một câu: “Con đi đâu vậy?”
Cơ thể chàng khựng lại, Thẩm Ân rũ hàng mi dài che khuất ánh sáng mong chờ trong mắt, nhỏ giọng trả lời: “Dạo một vòng thôi.”
“Đi dạo một chút cũng tốt, cả ngày cứ hậm hực một mình, con đừng đánh lộn với người ta như hôm trước đấy.” Mẫu thân Thẩm dặn dò cẩn thận, dẫu lòng bà ấy còn bồn chồn không yên nhưng vẫn để Thẩm Ân rời đi.
Thấy cậu bé cách mình càng gần, Nguyễn Nhuyễn có tật giật mình nhanh chóng rụt đầu lại. Nàng sững sờ tại chỗ vài giây, xoắn xuýt cầu mong bản thân không bị phát hiện. Lỡ như bị phát hiện, nàng có nên đi trước hay không?
Chỉ là nàng còn chưa kịp lựa chọn, cậu bé cao hơn nàng một khúc đầu đã chạy tới trước mặt, bóng người ngược sáng chặn nàng giữa bức tường cao.
“Thẩm ca ca?” Tiểu cô nương ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-phu-cua-hac-lien-hoa/2688209/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.