Bởi vì đã trải qua độ khó của kỳ thi đầu tiên của tháng, nên cho dù là học sinh của lớp chuyên cũng không hề xem thường, nhưng vẫn có người cho rằng sẽ lấy được thành tích tốt một cách dễ dàng. Học sinh của lớp hai lại có cảm nhận trực quan hơn, ngay cả học thần đứng đầu năm học này sau khi tan học cũng điên cuồng giải đề.
So với người có thiên phú và người luôn cố gắng, thì đều truyền ra ngoài cảm giác cấp bách, khiến cho dây thần kinh của mỗi một học sinh lớp hai đều căng thẳng, hận không thể vừa ăn cơm vừa cầm sách để học từ vựng tiếng anh.
Vào kỳ thi giữa kỳ, mây trắng tan ra, tuy ánh mặt trời ấm áp cũng không hề ló dạng, nhưng là một ngày trời đẹp sáng sủa. Địa điểm thi được chia ngẫu nhiên, Nguyễn Nhuyễn bị chia tới địa điểm thi thứ mười hai, trùng hợp là Thẩm Ân cũng ở đó.
Trước khi bắt đầu thi, Nguyễn Nhuyễn vẫn có chút căng thẳng, nhưng nhìn thấy chàng trai đang cười với mình, dùng tay ra dấu cố lên, trong lòng cô đột nhiên đã cảm thấy bình tĩnh lại. Vào lúc nhận được bài thi, một chút lo lắng cuối cùng cũng biến mất không còn nữa.
Bài thi phần lớn đều là những câu hỏi bình thường, nhưng vẫn có vài câu hỏi khó để tạo ra sự chênh lệch giữa điểm số. Nguyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua, gần một nửa đề đều đã được Thẩm Ân giải xong trên sổ ghi chép.
Cô trầm mặc, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy mình mượn sổ ghi chép của anh để trợ giúp cho việc học chính là đang chiếm lợi ích của người khác. Tuy biểu hiện ở môn ngữ văn không xuất sắc lắm, thế nhưng ở môn toán học và các môn khoa học thì vô cùng xuất sắc.
Nhìn đề bài một chút, trong đầu gần như đã có đáp án cho câu hỏi. Gần như không cần phải nháp lại, mà trực tiếp điền vào phiếu trả lời. Càng viết càng rõ ràng, thậm chí có lúc còn có thể nghĩ thêm vài cách giải khác.
Ngay cả môn yếu thế như môn khoa học cũng có thể đặt bút xuống là có thể viết ngay được, hành văn liền mạch lưu loát, lập tức đã có thể nộp bài trước, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy số điểm lần này của mình nhất định sẽ rất cao. Kéo người đứng nhất như Thẩm Ân xuống dưới có vẻ sẽ khó khăn, nhưng nhất định cô sẽ đứng được hạng ba năm của học kỳ này, cô thật sự có tự tin về lần thi này.
Sau khi thi xong tất cả các môn, Nguyễn Nhuyễn đã mời chàng trai ăn bữa cơm, cảm ơn anh đã cho cô mượn sổ ghi chép để mình ôn tập. Địa chỉ là ở một nhà hàng kiểu cũ cô thường hay đến. Tuy bề ngoài cũ kỹ, nhưng chất lượng của món ăn bên trong rất cao. Vị tươi ngon, không thua bất cứ món ăn của nhà hàng lớn nào.
Chỉ có điều, chủ nhà hàng là người không thích lối sống ồn ào hiện nay, là người không thiếu tiền, kinh doanh nhà hàng chỉ vì rảnh rỗi muốn giết thời gian. Bởi vì không tính dựa vào việc này để kiếm tiền, cho nên giá đồ ăn ở đây thấp hơn nhiều so với các nhà hàng lớn khác, có thể nói là mở cửa để làm từ thiện. Đồng thời, chủ nhà hàng còn có chút tùy hứng, không phải người nào cũng đều tiếp.
Chỉ có những người có thẻ vàng và những người bạn được dẫn tới mới có tư cách vào đây dùng bữa, phải thực hiện quy định hội viên, một năm chỉ phát ba trăm tấm thẻ vàng. Cách để nhận được thẻ vàng không giống với các nhà hàng bình thường sẽ yêu cầu khách trả tiền kia, mà là yêu cầu phải học thuộc thực đơn. Chỉ cần có thể thuộc hết một trăm món ăn, sẽ đạt được một tấm thẻ vàng.
Khi nhà hàng này vừa mới nổi tiếng, ba Nguyễn không tin, cứ nhất quyết muốn nếm thử món ăn trong đó ngon như thế nào. Sau một khoảng thời gian dài học thuộc các món ăn, mất hết biết bao nhiêu sức lực mới có được một tấm thẻ vàng. Sau đó có một người bạn hợp tác vì muốn mượn sức nên tặng lễ, trong đó còn kẹp một tấm thẻ vàng của nhà hàng này.
Bởi vì có hai tấm thẻ vàng, nên đưa cho Nguyễn Nhuyễn một tấm. Nên cô đã ăn ở chỗ này nhiều lần rồi, mùi vị quả thật rất ngon. Vì vậy lúc này mới muốn dẫn Thẩm Ân đến đây ăn, cùng nhau thưởng thức mỹ vị.
Nhà hàng này có mấy gian phòng nhỏ, nhưng mà Nguyễn Nhuyễn tới chậm quá, chỉ còn vị trí ngồi cạnh cửa sổ ở sảnh lớn. Ngoài cửa sổ còn đặt vài chậu cây xanh, nhìn thấy cảnh đẹp cũng vui tai vui mắt.
Không lâu sau thì các món Cá Sóc chiên xù, Tôm luộc trắng lớn, Vịt quay bia, Bít tết áp chảo đều được mang lên. Không gọi cơm, chỉ gọi hai phần Bánh Bao Kim Sa. Bởi vì Nguyễn Nhuyễn là khách quen, nên nhà hàng còn tặng thêm một phần hoa quả.
“Ngon lắm.” Thẩm Ân nuốt thức ăn trong miệng xuống, nở nụ cười.
Đem tôm đã lột sạch vỏ bỏ qua một bên đĩa, chàng trai đẩy chiếc đĩa có ba bốn con tôm đến trước mặt Nguyễn Nhuyễn, cười nói: “Lột tôm rất phiền, cậu ăn mấy con đã lột xong này đi.”
“Vậy thì ngại lắm.” Tuy nói vậy, nhưng khóe miệng của Nguyễn Nhuyễn sớm đã nhếch lên, không hề có ý định cự tuyệt.
Phát hiện cô thích ăn tôm, Thẩm Ân lại lột thêm mấy con. Đang định đưa đĩa tới. Đột nhiên nhìn thấy cô gái phía đối diện đỏ mặt ho khan, hướng cằm về phía anh mà kêu lên một tiếng: “Ba.”
Sau một hồi yên lặng, mắt anh nhìn chằm chằm lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt quái dị nhưng vẫn đáp lại “Ừ.”
Thỉnh thoảng anh cũng có lướt weibo, từng gặp qua loại tình huống này, thấy rằng gọi “Ba” chính là một loại tình thú. Ban đầu chỉ nghĩ đây là một trò vớ vẩn, không ngờ lại có người thích thật. Cho dù cảm thấy kì lạ, nhưng anh cũng nguyện ý phối hợp chơi trò chơi nhỏ này với cô một chút.
Nhưng mà, sao nhìn sắc mặt của cô lại cảm thấy không đúng lắm?
Mãi cho đến có một bàn tay đặt lên bả vai, Thẩm Ân lập tức ý thức được vấn đề. Đại não nhanh chóng suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng mình. Anh khiêm tốn đứng lên, kéo ghế ngồi sang một bên, mỉm cười nói: “Mời chú ngồi.”
Động tác lưu loát sinh động, phản ứng nhanh chóng, không hề nhìn ra một chút sai lầm nào, giống như tiếng “Ừ” vừa nãy kia chính là ảo giác của mọi người vậy.
Nguyễn Tần Dực cao ngạo hất cằm lên, di chuyển chiếc ghế chàng trai đã kéo ra kia rồi ngồi xuống. Liếc ánh mắt mơ hồ nhìn con gái mình một cái, rồi lại liếc sang chàng trai nở nụ cười ngồi yên tĩnh bên cạnh mình, trong mũi liền vang lên một tiếng “Hừ”.
Đừng tưởng ông mắt mờ, tai cũng không còn tốt. Hai người thanh niên đang ở tuổi thanh xuân, học cái gì không học, lại cứ muốn học đòi làm người lớn. Đang ở trước mặt mọi người đây này, mà không chịu chú ý hình tượng một chút.
May mà hôm nay ông đến nhà hàng này, nếu không thì cũng không gặp được con gái và người nam sinh này ăn cơm, còn nhìn thấy cảnh tượng rất là thân mật nữa, vừa bóc tôm, vừa gắp thức ăn, vừa nhìn thấy đã biết có điều mờ ám.
Mời khách ăn cơm lại bị ba mình bắt gặp, Nguyễn Nhuyễn có chút chột dạ, giống như mình yêu sớm bị phát hiện vậy. Hơn nữa, câu trả lời vừa rồi của Thẩm Âm lại càng khiến cho cô trợn mắt há hốc mồm. Sau khi nổi khiếp sợ qua đi, thì đột nhiên lại rơi vào trầm tư.
Cô hoài nghi vào ánh hào quang sau lưng của học thần Thẩm Ân và đang nhìn một cái gì đó rất khó lường, hơn nữa cô còn có bằng chứng.
Vì sự có mặt của ba Nguyễn nên bầu không khi trên bàn cơm vô cùng lúng túng. Sau khi gọi phục vụ dọn thêm hai món, Nguyễn Nhuyễn phát hiện bản thân mình đã trở thành cảnh nền. Toàn bộ quá trình đều là ba Nguyễn tán gẫu với Thẩm Ân, cô có chen miệng vào cũng không lọt nỗi, nên cứ vùi đầu ăn cơm.
Lắng tai nghe nội dung tán gẫu của hai người, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy phương hướng của cuộc nói chuyện này càng lúc càng kỳ quái, lệch lạc. Từ lúc mới bắt đầu là thành tích, muốn thi vào trường đại học nào, muốn học chuyên ngành gì rồi chuyển thành trong nhà có mấy người, nhà ở đâu.
Thế nhưng, Thẩm Ân lại không có bất cứ giấu giếm gì về hoàn cảnh của mình. Không hề giả bộ đáng thương để thu nhận sự đồng tình, mà chỉ nói vài ba câu khai báo hoàn cảnh hiện tại của nhà mình. Cha mất sớm, mẹ thì tái giá. Anh không ở chung với gia đình cha dượng nên tạm thời sống ở bên ngoài.
Nguyễn Tần Dực đánh giá cao thái độ không kiêu ngạo, không nịnh nọt ra vẻ ta đây. Trong lòng ông đã chấm cho chàng trai số điểm tổng hợp ban đầu là tám mươi điểm. Thái độ, khí chất, đối nhân xử thế chấm chín mươi điểm, giá trị nhan sắc chấm chín mươi lăm điểm, mối quan hệ phức tạp trong nhà miễn cưỡng chấm sáu mươi điểm, nhân phẩm tạm thời không đáng đánh giá.
Nguyễn Tần Dực không cần gia cảnh giàu có hay không. Thứ nhà họ Nguyễn có nhiều nhất chính là tiền, xài mấy đời cũng không hết. Bọn họ chỉ có một đứa con gái là Nguyễn Nhuyễn, sau này, tất cả tài sản đều là của cô. Nhưng ông để ý rằng gia cảnh của đối phương có hài hòa hay không, có khi dễ con gái mình hay không.
Trong lần đầu gặp mặt, ba Nguyễn đã sớm cân nhắc đến những vấn đề lâu dài. Người lão luyện như ông vừa nghe đã lập tức hiểu được chàng trai kia đang có điều giấu giếm khi nói đến người cha dượng kia, có lẽ là do quan hệ gia đình khi xây dựng lại không được thân thiết. Còn về tình huống cụ thể thì có thể kiểm tra sau, vì lý do an toàn nên trước tiên cứ hạ thấp điểm số, để tránh sau này thất vọng quá lớn.
“Ba, mau ăn gì đi, đồ ăn lạnh hết rồi.” Thấy ba Nguyễn còn muốn hỏi nữa, Nguyễn Nhuyễn đã nhanh chóng gắp một đũa rau xào vào chén của ông, cắt đứt lời nói chuẩn bị nói ra.
Việc chàng trai có cảm thấy xấu hổ về dáng vẻ tò mò này không thì Nguyễn Nhuyễn không biết được, dù sao thì cô cũng đã ngượng tới mức ngón chân như muốn bấu chặt xuống mặt đất. Cô chỉ đơn thuần muốn mời Thẩm Ân ăn bữa cơm mà thôi, hiện tại sao lại giống như ra mắt gia đình vậy.
Một bữa cơm có đủ loại tâm tư.
Nguyễn Nhuyễn sau khi tạm biệt Thẩm Ân thì về nhà rồi trốn vào phòng của mình. Đào Mai ở phòng khách xem ti vi thấy thế, nên hỏi ba Nguyễn đang đi theo phía sau: “Sao vậy?”
Ba Nguyễn kể lại chuyện đi ăn cơm gặp được con gái và một người thiếu niên tuấn tú ở nhà hàng, còn bắt chước dáng vẻ nóng hổi của hai người y như đúc thì thấy người đẹp che miệng cười khanh khách không ngừng.
“Vợ, em cười cái gì vậy?” Nguyễn Tần Dực không hiểu được. Vào lúc này, bọn họ không phải nên cùng một trận tuyến, cùng lên án tên nhóc công khai bắt cóc bảo bối nhà bọn họ hay sao?
Quyến rũ liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng đến phát bực của chồng một cái, bà thổi thổi móng tay mà mình mới làm xong hồi sáng hôm nay, buồn cười nói: “Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì, anh gấp như vậy làm gì?”
Yêu sớm còn không phải chuyện lớn sao? Bảo bối đã bị một con heo lai lịch không rõ mang đi mất rồi, người làm ba như ông đương nhiên phải gấp rồi.
“Nhuyễn Nhuyễn sắp trưởng thành rồi, yêu đương chỉ là chuyện bình thường thôi mà. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống, bảo vệ bản thân cho tốt, thì em cảm thấy cũng không vấn đề gì.” Đào Mai bình tĩnh đến lạ thường, không hiểu bản thân chồng mình đang lo lắng cái gì.
Chỉ là yêu đương thôi, cũng đâu có kết hôn, còn muốn lựa chọn tỉ mỉ. Chỉ cần hai bên có cảm giác với nhau, vậy muốn yêu thì cứ yêu thôi. Nguyễn Nhuyễn của bọn họ bình thường xinh đẹp như vậy, còn có nhiều chàng trai trẻ tuổi ưu tú yêu thích, yêu đương mấy lần thì có gì đâu? Cho dù có phải nuôi cả ao “cá” đi chăng nữa, thì bà cũng không có ý kiến gì.
“…” Ba Nguyễn không có cách nào phản bác. Một mặt thì cảm thấy vợ mình nói rất đúng, mặc khác thì bắt đầu lo lắng về chất lượng của “cá”.
Nguyễn Nhuyễn nằm ở trên giường không hề biết người mẹ xinh đẹp của mình đang có tư tưởng cởi mở đến mức nào, lại càng không biết ba mẹ ở phòng khách đang thảo luận nên nuôi cá như thế nào cho khoa học. Cô buồn rầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ghi ghi xóa xóa chỉnh sửa tin nhắn wechat, cuối cùng chỉ gửi một câu “Về đến nhà chưa.”
Thẩm Ân vừa mới đi tới lầu dưới của tiểu khu thì nghe điện thoại trong túi rung lên. Anh nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Nhuyễn gửi tới, khóe môi cong lên theo bản năng, ngón tay nhấn vào đáp lại, một tin nhắn lại được gửi đi.
Cá ăn mèo: [ À, ừm… Tính của ba tôi là hay thích nói chuyện với người khác. Cậu đừng để bụng chuyện hôm nay nha.]
Một khoảng trắng xóa: [Không đâu, chú ấy rất tốt.]
Cá ăn mèo: [ Bình thường ông ấy không như vậy đâu, có lẽ trước khi ra ngoài đã uống rượu giả rồi.]
Uống rượu giả? Vẻ mặt chàng trai trở nên mờ mịt, tìm tòi trên mạng, còn nhập từ vựng trên trang tìm kiếm. Sau khi biết được ý nghĩa, thì lập tức gửi lại một gói biểu cảm. Chờ một lúc nhưng không có tin nhắn gửi đến, nên lập tức bỏ điện thoại vào trong túi quần.
Nhìn cái gói biểu cảm kia, Nguyễn Nhuyễn muốn gửi lại mấy câu. Nhưng lại không biết nên nói cái gì, nên dứt khoát tắt điện thoại, chui vào chăn nghỉ ngơi.
Vào hai ngày cuối tuần, thành tích của kỳ thi giữa kỳ cũng đã có. Có học sinh nhịn không nổi mà đến văn phòng để kiểm tra điểm. Nhưng trải qua kỳ thi đầu tiên của tháng, nhiều người đã nhận thức rõ ràng hơn, đều ở phòng học đợi mà không hề nhúc nhích.
So với điểm của mình, bọn họ càng muốn xem thần tiên đánh nhau hơn. Đều đang đoán Thẩm Ân có thể bảo trì hạng nhất của năm học này hay không, Quý Phong có thể đoạt lại vinh quang thêm lần nữa hay không. Còn có Nguyễn Nhuyễn nữa, thành tích lúc trước cũng không tệ. Tuy thiếu mất kỳ thi đầu tiên của tháng, nên hẳn là vào kỳ thi giữa kỳ sẽ phát huy rất tốt.
Mong sao mong trăng, cuối cùng cũng mong đến lớp, học sinh lớp hai nhanh chóng ngồi xuống với tâm trạng bồn chồn. Giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông vui vẻ bước tới với bài kiểm tra môn toán đã được sửa xong cùng với danh sách thành tích vừa mới có.
Tuy biểu tình đã kiềm chế lại, nhưng vẻ vui mừng tỏa ra từ trong ánh mắt muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Học sinh lớp hai đều đang nghĩ đến người đứng đầu năm học lần này. Lớp bọn họ giữ vững thành tích rồi.
Gọi đại diện phát bài thi, Lưu Thông đứng trên bục giảng nhìn xung quanh phòng học một vòng. Mở đầu không hề nói dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Thầy biết tất cả mọi người đều rất quan tâm đến thành tích của cuộc thi lần này, vậy thì không thừa nước đục thả câu nữa. Bạn học Thẩm Ân đạt được bảy trăm bốn mươi bốn điểm, không ngoài dự đoán mà đứng nhất năm học này.”
Lần này, các học sinh ngồi phía dưới đều tự giác ra sức vỗ tay, trên mặt ai nấy cũng đều đầy mừng rỡ và hâm mộ. Có thành tích ở lần trước bày ra đằng kia, nên lần này ít nhiều gì bọn họ cũng có chuẩn bị tâm lý, không ngạc nhiên lắm.
Người không hề vui mừng cho Thẩm Ân đương nhiên chính là Phó Trạch. Ngay cả vỗ tay qua loa lấy lệ cậu ta cũng không nguyện ý, chỉ ngồi thẳng tắp tại chỗ trừng mắt. Kể từ khi cậu ta chuyển tới lớp phổ thông, thì những người ở lớp hai đều không thèm tâng bốc cậu ta nữa, tan học cũng không có người nào mua nước.
Cảm giác tự hào ưu thế bị nhục nhã nghiêm trọng, thêm vào đó, cậu ta còn bị các bạn học sinh lớp hai coi như người vô hình. Cảm giác không được lòng người khác khiến Phó Trạch vô cùng tức giận. Nhưng cậu ta có tức giận cũng vô ích, vì cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cậu ta.
Thấy mọi người đã vỗ tay xong, Lưu Thông cười toe toét nói tiếp: “Hạng hai lớp là bạn học Nguyễn Nhuyễn của chúng ta, tổng điểm đạt được là bảy trăm bốn mươi hai điểm. hạng ba lớp là Quý Phong, tổng điểm đạt được là bảy trăm hai mươi mốt điểm.”
Vừa dứt lời, học sinh ở dưới còn chưa kịp phản ứng lại, chủ nhiệm lớp đã nhất thời không kiềm chế được cảm xúc. Khóe miệng thiếu chút nữa đã nhếch tới tận mang tai, phát ra tiếng ha ha lảnh lót.
Tiếng cười ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha quỷ dị vang vọng giữa sự im lặng của lớp một và lớp ba ở bên cạnh, còn vang lên rất có quy luật. Giáo viên đang dạy của hai lớp giật giật khóe mắt tức giận đến mức quăng cả viên phấn. Không thể nhịn được mà lao ra phòng học, đúng thành hai pho tượng trước cửa lớp hai.
Đối mặt với vẻ mặt không yêu nổi của đồng nghiệp, Lưu Thông lập tức nhanh chóng che miệng, tỏ vẻ có lỗi. Sau khi tiễn hai đồng nghiệp đang chua ngoa đi, ông ấy quay lại thì nhìn thấy đám học sinh lớp hai đang cười trộm, vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy giả bộ nghiêm mặt: “Ba hàng đầu của niên kỳ này đều nằm ở lớp chúng ta, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng cũng đừng kiêu ngạo tự mãn.”
Hể, người kiêu ngạo tự mãn nhất không phải chính là giáo chủ nhiệm thầy sao? Nhìn giáo viên cách vách tức giận đến môi cũng run rẩy rồi kìa.
Lưu Thông gần đây có thể nói là tràn đầy sắc xuân, đi đường giống như đi trên mây vậy. Cho dù là bất cứ tiết học nào, giáo viên của lớp hai đều như thế, ai ai cũng vui mừng hớn hở, so với ăn tết còn vui hơn. Còn sắc mặt của giáo viên của những lớp khác thì không hề hồng thuận như vậy, trong lòng vô cùng chua xót.
“Lão Lưu, lần này lớp của ông thi rất tốt đấy.” Giáo viên chủ nhiệm lớp một nhận ly nước nóng xong, còn bỏ vào trong đó thêm vài quả táo lớn, đứng trước bàn làm việc của Lưu Thông mãi không chịu đi.
“Tàm tạm thôi, cũng chỉ đến như vậy. Lớp một cũng thi khá tốt.” Lưu Thông cười đến híp cả mắt, xua tay biểu hiện rằng chuyện cũ không đáng nhắc tới.
Haha, lần này tổng điểm của các lớp trên bảy trăm điểm chỉ có mười người. Trong đó năm người ở lớp hai, ba vị trí đầu của các lớp cũng nằm trong lớp hai, người duy nhất được bảy trăm bốn mươi điểm cũng nằm trong lớp hai. Tình huống này đặt lên người, ai mà không giận đến hất bàn được.
Đều là lớp tên lửa của ban khoa học tự nhiên, khoảng cách giữa lớp này và lớp kia lại quá lớn. Rõ ràng lúc chia lớp, số lượng học sinh có thành tích tốt đã được chia đều ra. Sao mới qua một hai năm, lớp hai lại thật sự ngồi tên lửa cất cánh rồi, mà bọn họ vẫn còn đang lái xe lửa?
Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hoang mang. Giáo viên chủ nhiệm lớp một nhìn thấy bảng xếp hạng thành tích trên bàn Lưu Thông, trông thấy thích, thử dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Lão Lưu, ông xem kìa. Ba vị trí đầu đều ở lớp ông, như thế này là phân bố không đồng đều một cách nghiêm trọng. Hay là, cho lớp chúng tôi một người.”
“Thẩm Ân là bảo bối của lớp các ông nên tôi sẽ không lấy, xếp Nguyễn Nhuyễn sang lớp bọn tôi được chứ? Bầu không khí lớp chúng tôi hài hòa, con bé đến, nhất định sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.”
“???”
Đang thắc mắc chủ nhiệm lớp một này không có việc gì lại ôm cái bình giữ nhiệt đứng trước bàn của ông ấy làm gì, hóa ra là muốn thọc gậy bánh xe. Đống tóc không nhiều của Lưu Thông lại rụng thêm một sợi, cười ha ha, từ chối đến thẳng thừng dứt khoát: “Không thể nào.”
Cũng không ôm hi vọng đối phương sẽ thuận theo ý muốn của mình. Giáo viên chủ nhiệm lớp một nặng nề thở dài một hơi, nghĩ xem có phải nên sắp xếp cho lớp một luyện đề nhiều hơn hay không. Người xưa cũng nói cần cù có thể bù thông minh, gia tăng cường độ ôn tập chắc chắn sẽ không sai.
Học sinh lớp một đáng thương còn không rõ thứ đợi bọn họ ở phía trước là những ngày tháng học tập đến trời đất tối sầm thế nào, bây giờ vẫn còn đang thảnh thơi đùa giỡn vui vẻ, tựa vào hành lang mà khoác lác.
Sau khi thi giữa kỳ, chuyện quan trọng nhất chính là họp phụ huynh.
Học sinh thi tốt thì không có gì để lo sợ, họp phụ huynh cứ như một cuộc họp tuyên dương cá nhân quy mô nhỏ. Học sinh có thành tích không như ý thì mặt nhăn như trái khổ qua, sau khi về nhà ân cần bưng trà rót nước cho bố mẹ. Chỉ mong bố mẹ nể tình mình ngoan ngoãn như vậy, đánh người không đánh mặt.
Cầm lấy bảng xếp hạng thành tích được phát trong tay, sắc mặt Phó Trạch u ám. Bàn tay vò nát tờ giấy thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác. Xếp hạng lần này của cậu ta lại hạ xuống, rơi đến hạng hơn năm trăm trong tổng sổ, ngay cả học sinh của lớp bình thường cũng thi tốt hơn cậu ta.
Cậu ta không hiểu bản thân mình bị làm sao. Lên lớp nghe giảng, tan học làm bài tập, mỗi bước đều được tuần tự mà hoàn thành, tại sao thành tích lại không nâng cao lên được?
Điểm số chướng mắt này khiến cậu ta nổi cáu, cũng khiến cậu ta cảm thấy bất lực. Không biết nên mở lời với người trong nhà thế nào, giấu thì không thể giấu được. Ném một tấm bảng xếp hạng, còn có cuộc họp phụ huynh sắp diễn ra. Nếu như để Phó Thanh Dung biết mình thi được thành tích như vậy, với tính cách của ông ta, cuộc sống tiếp sau đây của bản thân sẽ không dễ thở.
Cách tốt nhất là không để bố cậu ta tham gia cuộc họp phụ huynh. Phó Trạch suy nghĩ rất lâu, nhẫn nhịn sự vô cùng không muốn mà mở lời với Lý Lam. Nhờ bà ấy dđi họp phụ huynh cho cậu ta, lại bảo người phụ nữ này im miệng, không được tiết lộ bất cứ thông tin thật sự nào có liên quan đến thành tích của cậu ta.
Nhận được lời thỉnh cầu này của con riêng, nhờ bản thân đi họp phụ huynh giúp, Lý Lam được sủng ái mà lo sợ, đương nhiên sẽ đồng ý. Tưởng rằng khổ tận cam lai, đứa con riêng không coi bà ra gì cuối cùng cũng mở lòng chấp nhận bà.
Thế mà chưa kích động được bao lâu, lúc biết được Phó Thanh Dung đặc biệt xin nghỉ phép, muốn đích thân đến trường họp phụ huynh cho con trai, Phó Trạch biến sắc, ngay cả thái độ đối với bà cũng đột nhiên thay đổi theo. Vẻ ngoan ngoãn giả vờ ra trong thời gian ngắn biến mất rồi, thậm chí còn tàn nhẫn đẩy bà ta ngã xuống đất, bản thân đẩy cửa trở về phòng ngủ.
Hạnh phúc đi quá nhanh, cứ như là gió xoáy. Lý Lam xoa xoa cái eo bị đau của mình rồi đứng lên, âm thầm hít một hơi dài. Bà không hiểu đứa con riêng đang làm gì. Giây trước còn rất tốt, bà ấy chẳng qua chỉ nhận một cuộc điện thoại của lão Phó, lập tức liền trở mặt.
Động tác chậm chạp di chuyển ngồi lên ghế sofa. Bà nghĩ đến Phó Thanh Dung nói trong nhà có hai đứa con, ông ta đi họp phụ huynh cho con trai. Còn về phía Phó Yên, bảo bà ấy giúp đi cho có mặt.
Đưa ra quyết định như thế này, Phó Thanh Dung cân nhắc đến hai nguyên nhân. Một là ông ta vốn dĩ đã coi trọng con trai hơn, cho rằng con trai là người kế thừa cơ nghiệp, con gái sớm muộn gì cũng gả đi.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, tiểu công chúa Nguyễn Nhuyễn học cùng một lớp với Phó Trạch. Vậy thì ngày họp phụ huynh, có lẽ Phó tổng sẽ xuất hiện, đúng lúc ông ta có thể mượn cơ hội này để lôi kéo làm quen.
Gần đây trên tay xí nghiệp Nguyễn thị có một dự án lớn, cần chọn người hợp tác. Phó Thanh Dung rất muốn có được cơ hội hợp tác này, vì thế cứ muốn mời Nguyễn Tần Dực ăn một bữa cơm, không biết làm thế nào lại không hẹn được người. Nghe trợ lý nói, số lần Nguyễn tổng được mời cơm đã được sắp xếp đến một tháng sau rồi, gần đây không thời gian.
Trên buổi họp phụ huynh là một chỗ đột phá rất tốt. Thành tích của con trai tốt, ông ta có thể dùng làm cái cớ để bắt chuyện với Nguyễn Tần Dực. Phụ huynh đều sẽ thích những đứa trẻ có thành tích tốt, tin rằng ở điểm này, bọn họ sẽ có rất nhiều chuyện để tán gẫu.
Phó Thanh Dung dự định như vậy.
Mà Lý Lam cũng không có suy nghĩ gì đối với việc tham gia họp phụ huynh cho con trai hay là con gái riêng, đều là người một nhà, đi lớp nào cũng giống nhau. Huống hồ thành tích của Phó Trạch và Phó Yên đều tốt, bà ấy đi cũng là ngồi ở đó nhận lời khen, không có gì khác biệt. Thế là tràn đầy vui sướng đi chuẩn bị quần áo để hôm đó mặc đi.
Biết được là Lý Lam đi họp phụ huynh cho mình, Phó Yên thở phào một hơi. Từ khi lên lớp mười một, thành tích của cô ta trở nên không khả quan lắm. Ban khoa học xã hội phải học thuộc lòng rất nhiều, rất nhiều kiến thức cần phải lý giải bằng trí nhớ. Lúc đó cô ta còn chờ nước tới chân mới nhảy, kéo được một ít điểm, ở trên lớp miễn cưỡng chen vào top mười người đứng đầu.
Sau khi lên lớp mười hai, phạm vi kiểm tra mở rộng, những kiến thức phải thi vừa nhiều vừa lộn xộn. Chỉ dựa vào việc học thuộc lòng như mò kim đáy biển, căn bản không đủ để đi thi, có lúc bài thi có thể xuất hiện trong xó xỉnh nào ở trong sách, đề thi cũng không ngừng đổi mới, đa phần là khảo sát năng lực vận dụng linh hoạt của học sinh.
Nhưng tâm tư của Phó Yên không đặt trên việc học. Hẹn bạn thân đi dạo phố, mua quần áo, mua túi xách, chơi một vài trò chơi nhỏ ám muội với con trai. Những chuyện khác bận đến mức không còn biết trời đâu đất đâu, không thể tịnh tâm lại để đọc sách. Thành tích thụt lùi cũng là chuyện tất nhiên.
Trước đó còn đang lo lắng họp phụ huynh thì làm thế nào để giấu giếm, nhưng nếu mà Lý Lam đi thì hoàn toàn không thành vấn đề. Người mẹ kế này của cô ta chính là một người dễ lừa gạt, lại còn nhẹ dạ, bản thân chỉ cần làm nũng một chút, đảm bảo bà ấy sẽ không nhắc gì với bố.
Suy tính trong lòng xong, Phó Yên đối xử với Lý Lam tốt hơn. Lúc nấu cơm thì giúp bà nhặt rau, mỗi ngày đều sẽ cười híp mắt ôm cánh tay của bà, thân mật nói một câu “Cực khổ rồi”. Lời ngon tiếng ngọt dỗ dành làm cho tâm trạng Lý Lam dễ chịu, thề rằng muốn xem Phó Yên như con gái ruột của mình.
Buổi họp phụ huynh của Thịnh Phong được sắp xếp vào thứ sáu của tuần công bố thành tích. Hôm đó Phó Thanh Dung mặc bộ âu phục được đặt may riêng của mình, ra vẻ ta đây, như phải đi bàn một cuộc làm ăn lớn. Lý Lam thì lục bộ quần áo mắc tiền nhất treo trong tủ quần áo của mình ra, mặc lên người soi gương nhìn trái nhìn phải.
Bộ quần áo đó là Phó Thanh Dung mua lúc theo đuổi bà, giá trị lên đến vài chục vạn, vẫn luôn không nỡ mặc. Hôm nay là ngày đặc biệt, vì để tăng thể diện cho Phó Thanh Dung, bà cắn răng mặc vào. Vì để trông mình trẻ tuổi thêm một chút, còn dặm thêm một lớp phấn màu hồng nhạt lên mặt.
Lúc một nhà bốn người của nhà họ Phó đến trước cửa trường trung học phổ thông Thịnh Phong thì đã có rất nhiều phụ huynh đến rồi. Chỉnh cà vạt ngay ngắn lại một chút, Phó Thanh Dung bước xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc mạnh mẽ, hoàn toàn không hòa nhập với bầu không khí ồn ào náo nhiệt ở xung quanh.
Học sinh phụ trách ở trước cổng trường dẫn dắt phụ huynh đến lớp tương ứng chần chừ một lúc, vẫn bước lên dò hỏi một câu: “Vị phụ huynh này, có cần giúp đỡ không?”
“Không cần.” Từ chối cậu học sinh bước lên bằng hai từ ngắn gọn, Phó Thanh Dung khẽ nhíu mày, tự mình bước lên hai bước. Sau đó Phó Trạch xuống xe dẫn đường rồi dần đi xa.
Thấy bốn người đã đi khuất bóng, cậu học sinh tốt bụng tiến lên nhưng lại bị một vố đó nhỏ giọng thầm thì, biểu hiện khá bất mãn.
Trung học phổ thông Thịnh Phong mở cuộc họp phụ huynh có yêu cầu học sinh trình diện, có điều phải đợi ở ngoài phòng học. Gần đến chín giờ, trong phòng học ngồi đầy người, phụ huynh gần như đã đến đủ. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho bố Nguyễn xong, Nguyễn Nhuyễn quét mắt liền nhìn thấy Thẩm Ân vẫn còn ngồi ở đó, không có ý định muốn ra ngoài.
Nghĩ đến tình huống của nhà họ Phó, cô nghĩ có lẽ không có ai đến họp phụ huynh cho anh. Một cậu thiếu niên chen chúc trong một đám phụ huynh trông vô cùng chói mắt, cũng dẫn tới nhiều ánh nhìn tò mò.
Đáy lòng có chút chua xót, Nguyễn Nhuyễn quay lại, ghé vào bên tai bố Nguyễn nhỏ giọng nói vài câu. Ánh mắt bố Nguyễn quét qua cậu thiếu niên đang ngồi thẳng tắp trong phòng học, kiêu ngạo đồng ý.
Có bố Nguyễn, Nguyễn Nhuyễn nói sơ lược tình hình với cậu thiếu niên. Sau khi trưng cầu được đồng ý liền dẫn người ra khỏi phòng học, bỏ trống chỗ ngồi đó.
“Yên tâm, bố tôi mặc dù hơi lắm lời, những vẫn rất đáng tin.” Nguyễn Nhuyễn vỗ vai cậu thiếu niên, truyền qua lời an ủi âm thầm.
“Ừm, tôi cũng cảm thấy chú là một người đáng tin.” Thẩm Ân cười cười, không nhìn ra được bất cứ sự đau lòng hay là cảm xúc khác lạ nào.
Từ sau khi bố qua đời thì đã không có ai đi họp phụ huynh cho bản thân nữa, mỗi lần như vậy anh đều tự mình ngồi trong phòng học, đối mặt với câu hỏi của giáo viên và ánh nhìn của bạn học, rồi bắt đầu giải thích nguyên nhân vì sao phụ huynh của mình không đến.
Đây là lần đầu tiên có người đồng ý làm phụ huynh cho mình một ngày, người này còn là bố của cô gái mình thích. Nói ra thì cảm giác này cũng khá vi diệu, ông ấy không ghét là được rồi.
Bị con gái cầu xin nhờ họp phụ huynh giúp thằng nhóc thối đó, tâm trạng của Nguyễn Tần Dực khó thể hình dung bằng lời nói. Cứ như là một hơi thở bị chặn lại ở trong lòng, lên không được xuống cũng không xong. Có chút khó chịu, có chút chua xót. Nhưng ông ấy là một người xem trọng lời hứa, chuyện đã đồng ý với con gái thì chắc chắn sẽ không đổi ý.
Lại nhìn tấm bảng xếp hạng thành tích đặt trên bàn đó, trong lòng ông ấy dễ chịu một chút. Ánh mắt soi mói quét qua quét lại, cảm thấy thành tích của thằng nhóc này miễn cưỡng cũng được. Hơn bảy trăm bốn mươi điểm, khụ khụ, cũng được đi.
Vùi đầu vào số điểm của Thẩm Ân, đồng thời bố Nguyễn đã đang suy nghĩ nên mua quà gì để khen thưởng cho Nguyễn Nhuyễn. Thành tích của con gái ông ấy lấy ra cũng đủ để chọn bừa những trường đại học trọng điểm, người làm bố như ông ấy cũng không thể keo kiệt. Nên tặng gì thì tốt đây?
Hòn đảo riêng từng tặng rồi, bảo thạch, dây chuyền gì đó trong nhà cũng khá nhiều. Suy đi nghĩ lại, quyết định tặng một chiếc máy bay trực thăng, cộng thêm một tòa thành nhỏ.
Trong lúc Nguyễn Tần Dực đang suy tư, Phó Thanh Dung cách mấy chỗ ngồi đã kiềm chế không nổi muốn tiến lên bắt chuyện. Nhưng đúng lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cắt ngang hành động của ông ta. Ông ta chỉ đành chịu đựng mà tiếp tục ngồi xuống, thuận tay cầm lấy bảng xếp hạng thành tích trên tay nhìn một cái.
Con ngươi đột nhiên co rút lại, bàn tay cầm lấy trang giấy hơi run lên. Tức giận đến sắc mặt của Phó Thanh Dung hơi dữ tợn, đặt tay lên vị trí trái tim trên ngực mình, bệnh tim của ông ta sắp tái phát rồi.
Liếc ngang qua xếp hạng dưới cùng của lớp, ông ta liền rất không hài lòng. Định thần nhìn lại tổng xếp hạng của lớp, hạng hơn năm trăm! Trước đây đều nằm ở mười vị trí đầu của lớp, học kỳ này rốt cuộc Phó Trạch đã đi làm gì vậy, nhảy lầu cũng không xuống nhanh như cậu ta vậy.
Nếu chỉ như vậy, Phó Thanh Dung cũng không tức giận đến như thế. Mấu chốt là người đứng hạng nhất của lớp là Thẩm Ân! Đứa con trai ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng lại bị một đứa con riêng nghèo túng đánh bại, còn là kiểu thua không còn manh giáp, nghĩ thế nào cũng không cam lòng.
Trên mặt hoàn toàn u ám, khí áp trên người thấp đến dọa người. Phụ huynh ngồi xung quanh đều bị sắc mặt khó coi của Phó Thanh Dung làm cho giật mình, âm thầm dời băng ghế ra xa một chút.
Không chú ý đến động tác nhỏ của phụ huynh, thấy người gần như đã đến đông đủ rồi, giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông bắt đầu phát biểu ý kiến ngay. Đại khái nói về tình hình thi cử hai lần từ khi vào lớp mười hai, nhấn mạnh khen ngợi ba người Thẩm Ân, Nguyễn Nhuyễn, Quý Phong, nói bọn họ có tác dụng tích cực dẫn đầu, khiến bầu không khí học tập của lớp hai trở nên càng thêm say mê.
Biểu dương xong, tiếp đó gọi tên mấy học sinh có thành tích tuột dốc dữ dội của học kỳ này, tên của Phó Trạch là người đầu tiên bị nhắc đến. Giáo viên chủ nhiệm nói cậu ta lên lớp không tập trung, bài tập về nhà cũng làm nát bấy. Không biết là không theo kịp tiết tấu nhanh của lớp mười hai, hay là sau bài học không chịu khó ôn bài. Hy vọng phụ huynh trở về sẽ trao đổi với con một chút, cố gắng nâng cao thành tích lên.
Những cái khác thì không nghe thấy, trong đầu Phó Thanh Dung chỉ nghĩ đến việc giáo viên chủ nhiệm nhắc đến Thẩm Ân kỳ thi lần đầu trong tháng cũng được hơn bảy trăm bốn mươi điểm. Chẳng trách thủ tục thôi học không thành công, với thành tích nghịch thiên này, lãnh đạo của trung học phổ thông Thịnh Phong cũng đâu phải kẻ ngốc mà để học sinh như vậy thôi học.
Vừa đối chiếu với con trai của mình, ông ta càng thêm thất vọng đối với Phó Trạch. Nếu người đang ở trước mặt ông ta thì bàn tay đang ôm ngực kia đã vung qua đó rồi. Đến đây một chuyến, cái gì cũng chưa vớ được, ngược lại còn phải chịu một cục tức.
Giáo viên chủ nhiệm nói xong, mỗi một giáo viên đảm nhiệm môn học của mình đều sẽ lên bục nói một chút về tình hình môn học của mình. Lần lượt thay phiên nhau, chớp mắt đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
“Phụ huynh của bạn học Thẩm Ân là ai?” Giáo viên chủ nhiệm đẩy cặp mắt kính đã bị trượt xuống lên, đôi mắt nhỏ liếc xuống bục giảng một cái, lặp lại một lần: “Xin mời phụ huynh của bạn học Thẩm Ân lên bục chia sẻ một chút kinh nghiệm với mọi người. Phụ huynh của bạn học Thẩm Ân đến chưa?”
Mời phụ huynh của ba học sinh đứng đầu lớp lên bục chia sẻ kinh nghiệm giáo dục con cái với khác phụ huynh khác là thông lệ thường ngày, Lưu Thông cũng đã nói trước với ba học sinh đó rồi, bảo phụ huynh chuẩn bị một chút. Bây giờ gọi lên không có ai đáp lời, ông ấy cũng có hơi hoang mang.
Nhìn thấy tình cảnh này, Phó Thanh Dung suýt chút nữa bị con trai làm cho tức chết dần bình tĩnh trở lại, không khó chịu như vậy nữa. Thi có tốt hơn nữa thì thế nào, cũng không phải là không nhận được sự khẳng định từ người thân của mình sao? Ngay cả mẹ ruột cũng không muốn tham gia cuộc họp phụ huynh của anh, thật sự là vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Trong lòng vừa mới tự đắc được một chút, Phó Thanh Dung liền kinh ngạc nhìn thấy Nguyễn Tần Dực ngồi ở trước mặt mình rung rung ống tay áo, nghênh ngang bước lên bục giảng.
“Là bố của bạn học Thẩm Ân đúng không? Bạn học Thẩm và ông trông giống nhau quá.” Giáo viên chủ nhiệm thuận miệng nói một câu, tiếp theo nhường vị trí bục giảng ra.
Ai là bố của thằng nhóc thối đó?
Bố Nguyễn mắng chửi ở trong lòng, có điều ngoài mặt thì không biểu hiện ra gì cả. Lấy trạng thái họp ở công ty ra, nói ra một loạt lại một loạt lời, làm các phụ huynh khác nghe mà sửng sốt, người trước người sau lần lượt vỗ tay.
Bố Thẩm này đang diễn thuyết đấy à? Mấy câu nói khí thế rộng rãi, tầng tầng tiến dần lên, nghe kĩ còn cảm thấy rất có logic. Chẳng qua là tính lý luận hơi mạnh một chút, không hợp với thao tác thực tế.
“Cảm ơn bố của bạn học Thẩm.” Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay xong, dùng lời nói đơn giản tổng kết lại lời phụ huynh chia sẻ lúc nãy, lại cười nói: “Phụ huynh của bạn học Nguyễn Nhuyễn đến chưa? Mời lên bục chia sẻ một chút kinh nghiệm với mọi người.”
Còn chưa ngồi nóng đít thì bố Nguyễn lại đứng lên dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhàn nhã thong dong bước lên trên bục. Những buổi họp phụ huynh trước đây của con gái đều do vợ tham gia, đây là lần đầu ông ấy đến, vì thế cố tình chọn một tạo hình tự nhiên lại không mất đi khí phách.
Giáo viên chủ nhiệm bối rối, các phụ huynh cũng bối rối.
Người đàn ông này rốt cuộc có mấy đứa con trai con gái? Một người họ Nguyễn, một người họ Thẩm, làm sao lại trở thành người một nhà được vậy? Chẳng lẽ chia ra theo họ bố mẹ?
Càng nghĩ càng thấy chính là như vậy, các phụ huynh hiểu ra. Quả nhiên người có cái mông vểnh lên chính là biết sinh đẻ, một nam một nữ đều ưu tú như vậy, người chiến thắng của cuộc đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]