“Sao em lại ở đây?” Ngón tay Nguyễn Nhuyễn gãi cằm mèo, còn chọt nhẹ vào cái đầu tròn tròn của nó, cô cười hỏi: “Đường xa như thế, em theo bọn chị đến đây à?”
Con mèo trắng nhỏ xử gọn cá khô trong hai miếng, rồi nghiêng đầu kêu meo meo. Hai chân trước của nó bám vào mắt cá chân thiếu nữ, cài đuôi dài lười nhác cong lên.
“Cô đã bảo sẽ không mang nó theo mà.” Thẩm Ân kịp thời lên tiếng phá vỡ sự tương tác ấm áp giữa một người một mèo. Con mèo xảo quyệt nào đó đã phản ứng lại trước, nó trưng ra cái mặt đầy ấm ức và ai oán.
“…” Con mèo nhỏ kêu meo meo, cái đầu lông xù cọ vào ống quần Nguyễn Nhuyễn. Cô khó xử ngước lên nhìn người đàn ông đang chớp mắt, đột nhiên lại có cảm giác như mình đang ở nơi chiến trường khốc liệt: “Nhưng ở nơi hoang vu thế này, một con mèo nhỏ sẽ không an toàn đâu. Hay là chúng ta đưa nó đến căn cứ đi?”
Người đàn ông rũ mắt không vui, Nguyễn Nhuyễn chợt sáng dạ lạ thường: “Trên đường đi, chúng ta có thể cùng chăm sóc nó, đợi đến nơi an toàn thì để nó đi, vậy có được không?”
Sự phân biệt rạch ròi giữa “chúng ta” và “nó” trong lời thiếu nữ đã trấn an được Thẩm Ân. Con mèo thối lắm lông này biết làm trò dễ thương thì sao, vẫn bị gạt sang một bên đấy thôi, anh với thiếu nữ mới là một cặp.
Thẩm Ân vui vẻ hơn chút, miễn cưỡng xách theo con mèo kia đi cùng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-phu-cua-hac-lien-hoa/2688116/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.