Thi Diệu Hi sửng sốt hai phút mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn nhìn thiếu niên mỉm cười trước mặt, dồn nén mọi sóng to gió lớn hết thảy vào chỗ sâu nhất đáy lòng, thập phần miễn cưỡng mà tươi cười, làm bộ không chút để ý nói: “Sống ở chỗ này không thoải mái sao?”
“Đương nhiên không phải,” Tạ Văn Hàm vội vàng nói, sau đó hơi hơi nhấp môi cười một chút, bộ dáng kia có chút ngượng ngùng, “Chỉ là quấy rầy chú lâu như vậy, thật sự rất ngại.”
“Đầu tiên,” Thi Diệu Hi nhẹ giọng nói, hắn thoạt nhìn như bình thường, không có ai biết lòng bàn tay hắn đã lấm tấm mồ hôi, “Hàm Hàm, chú không cảm thấy cháu quấy rầy chú.”
“Vinh Vinh đứa nhỏ kia làm sai, chú vốn hẳn nên bù đắp cháu, mấy ngày nay chúng ta ở chung cũng coi như là hoà hợp, đương nhiên, nếu cháu cảm thấy chú tồn tại tương đối chướng mắt, vậy cháu một mình ở nơi này, chú vì cháu tìm mấy người hầu cùng quản gia giúp đỡ cuộc sống hàng ngày của cháu, được không?”
Thi Diệu Hi nhìn Tạ Văn Hàm, thiếu niên của hắn có vài phần đứng ngồi không yên, tiểu thiếu niên khẳng định là muốn phản bác, nhưng bởi vì lễ phép cũng không có đánh gãy lời hắn, hắn nói xong lúc sau lập tức liền nói: “Đương nhiên không phải, cháu chỉ là cảm thấy quá phiền toái ngài, rốt cuộc cháu đã phiền toái ngài lâu như vậy, còn……”
Thi Diệu Hi nở nụ cười, “Phải không? Chú còn tưởng rằng cháu ghét bỏ chú nha.”
Không đợi Tạ Văn Hàm trả lời, Thi Diệu Hi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-sieu-cap-dai-nao/221909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.