Ngồi trong nhà Tần Nguỵ một lúc, Tuế Lộ mới nhớ ra mình có chuyện quan trọng phải làm. Cô ấn ấn tóc Tần Nguỵ, mơ mơ màng màng nói: “Được rồi, cậu nhanh ngồi dậy đi, tôi mệt quá rồi. Tôi còn chưa cả tắm, tôi còn phải ngủ nữa, mai cũng có rất nhiều việc.”
Tần Nguỵ không cho là vậy, càng ôm Tuế Lộ chặt hơn: “Không thích, tôi muốn ở cạnh cậu, cậu nói tôi là quan trọng nhất, vậy thì không được bỏ rơi tôi.”
“Tôi không bỏ rơi cậu.” Tuế Lộ dùng sức ấn mái tóc mềm mại của Tần Nguỵ, vò loạn một hồi, sau đó lại cường điệu thêm một lần nữa: “Cậu là người quan trọng nhất, tôi không bỏ rơi cậu. Nhưng tôi có việc rất quan trọng, nên phải về nhà. Mai chúng ta cũng cần phải đi học nữa, cậu cũng nên nghỉ sớm đi.”
Tần Nguỵ nằm trong ngực Tuế Lộ, càn quấy một hồi rồi như nghĩ ra cái gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh: “Hay là cậu ngủ ở đây đi?”
Tuế Lộ: “...Không được, cha mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Thú thật, cô không muốn nói ra cái lý do nhàm chán này chút nào, nhưng nếu để lừa gạt Tần Nguỵ, thì đành phải nói vậy thôi. Dù sao cái lý do này cũng là lý do kinh điển mà.
Tần Nguỵ bĩu môi, chê trách: “Cha mẹ cậu thật nhàm chán.” Nói xong, hắn lại ghé vào ngực Tuế Lộ, rầu rĩ nói: “Vậy giữa tôi và cha mẹ cậu, cậu chọn ai nha?”
Tuế Lộ: “...” Câu thoại này cứ quen quen thế nào ấy?
[Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-sau-khi-toi-bi-ep-cuu-vot-nam-phan-dien-benh-kieu/2780063/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.