Đối diện với lời nói đậm mùi châm trọc và trào phúng của Lương Vĩ, vẻ mặt Tạ Liệt vẫn rất bình tĩnh, nụ cười quyến rũ nơi khoé môi không đổi, viên lệ chí nơi khoé mắt hơi nâng lên, linh động giống như đang sống: “Cậu nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.”
Đúng thế, hắn chẳng biết gì cả, hắn không thích Uông Vi, càng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với cô ta. Lúc trước chú ý tới Uông Vi chỉ đơn giản là vì cô nàng công chúa ma kia mà thôi.
Ngẫm lại sự nhầm lẫn của bản thân mình khi trước, Tạ Liệt quả thực chỉ muốn tát cho bản thân vài phát. Khi ấy hắn nghĩ cái gì mà cho rằng người mắt cao hơn đầu như Tuế Lộ lại lựa chọn chuyển sinh vào người Uông Vi cơ chứ.
Cho dù có phải chuyển sinh thành một người ăn mày, chắc chắn Tuế Lộ chẳng bao giờ lựa chọn Uông Vi đâu, đơn giản là vì cô ta là nữ chủ mà người chuyên đi gây hoạ cho người khác như Tuế Lộ, chắc chắn chẳng yêu thích gì đám người chính nghĩa cả.
Cứ nhìn cái cách mà cô đối đãi với Lương Vĩ là biết mà. Tạ Liệt chắc chắn như vậy đơn giản là vì, trong thế giới quan của cô nàng ma này chẳng bao giờ có khái niệm nam nữ, già trẻ đâu. Tất cả đều như nhau cả thôi. Bằng chứng là, hắn dù có là người ở bên cạnh cô lâu nhất nhưng vẫn chỉ xứng làm chân chạy vặt mà thôi!
Nghĩ lại đã thấy mệt tim!
“Cậu không cần phải che giấu đâu, cậu có che giấu đến đâu tôi cũng nhìn thấy cả thôi.” Đối với ngữ điệu âm dương quái khí đầy châm chọc của Lương Vĩ, Tạ Liệt không để tâm và cũng lười để tâm. Hắn lướt qua người Lương Vĩ, để lại một câu: “Tôi cũng không đến thăm cậu.” Sau đó đi vào trong phòng bệnh của Uông Vi.
Mặt Lương Vĩ tái mét. Gã hít sâu hai hơi, nắm chặt tay lại, cố gắng nhịn lại xúc động muốn giết người của mình, xoay người đi vào phòng Uông Vi.
Tiểu Vi của gã không thích gã giết người, vậy nên, gã không thể làm cho Tiểu Vi của gã phật lòng được. Lương Vĩ nghĩ như vậy, tâm trạng đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến hồn ma tên Tuế Lộ kia, tâm trạng tốt của gã đã tụt dốc không phanh.
Hồn ma kia... chắc chắn là nàng công chúa kia, gã vẫn còn nhớ rõ, thù hận từ kiếp trước... Nếu cô tới đây để trả thù Uông Vi...
Không! Không được! Gã không thể để cô làm hại Uông Vi, gã nhất định phải giải quyết Tuế Lộ, phải khiến cô mãi mãi không thể luân hồi.
Lương Vĩ đặt quyết tâm dưới đáy lòng, ánh mắt sắc bén đảo qua phương hướng Tuế Lộ vừa rời đi. Sau đó, gã cũng không ở lại ngoài hành lang nữa, thong thả quay lại phòng bệnh Uông Vi.
Quay lại phía Tuế Lộ, lúc này cô đang vui vẻ chạy quanh nhà xác vài ba vòng để kiếm bạn đồng hành nhưng kiếm cả chục vòng rồi Tuế Lộ vẫn chẳng tìm thấy một hồn ma nào, quả thật là khó xử nha.
Đang loay hoay không biết nên đi đâu về đâu thì Tuế Lộ bỗng nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ. Hở? Người? Có người ở trong nhà xác à?
Tuế Lộ rất tò mò, cuối cùng không nhịn được nữa mà bay khỏi nhà xác, nương theo âm thanh mà đi tìm nơi phát ra tiếng khóc nức nở đầy thương tâm kia.
Tìm một vòng, Tuế Lộ cũng tìm thấy một cậu bé đang đứng bên hồ nước của bệnh viện mà khóc nức nở không ngừng. Nhóc vẫn luôn nhìn xuống mặt hồ, nước mắt không ngừng rơi, vừa nhìn một cái đã khiến người ta đau lòng.
Tuế Lộ liếc nhìn xung quanh một vòng, vỗ vỗ dây chuyền treo trên cần cổ trắng nõn, phù, may là cô vẫn đeo lá bùa nhỏ mà Tạ Liệt đưa cho, nếu không cô đã bị ánh mặt trời nướng chín từ lâu rồi. Chậc, làm ma thỉnh thoảng cũng bất tiện thật đấy, chẳng khác nào đám bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần mắc chứng sợ ánh nắng mặt trời.
Tuế Lộ thở dài, lượn đến bên cạnh cậu nhóc kia, vỗ vỗ vai hỏi: “Nhóc con, sao con lại khóc?”
Nói xong, cô mới ngờ ngợ nhận ra lời này không ổn lắm, nhưng mà chắc cũng chẳng sao đâu. Tuế Lộ vẻ mặt thản nhiên nhìn cậu nhóc ma kia... Đừng trách tại sao cô biết nhóc này là ma.
Cũng chẳng có gì lạ, toàn thân nhóc mặc bộ quần áo màu trắng, trên đó dính một đống nước như thể vừa được vớt lên từ hồ vậy, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, tiếng khóc thì tê tâm liệt phế, nhức óc không chịu nổi.
Đây chính xác là bộ dáng của một con ma, còn là một con ma có cái chết rất là thảm.
Nhóc kia nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng xoay người ra sau. Vừa nhìn thấy Tuế Lộ đứng đằng sau, nhóc ta bỗng chốc hét toáng lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế không còn nữa, thay vào đó là tiếng hét kinh thiên động địa, nghe ghê rợn không chịu nổi.
Tuế Lộ nghe xong cũng phải vỗ tay khen thưởng nhóc này một hồi, âm thanh này quả thực là phim kinh dị phiên bản đời thật, khiến người ta sợ hãi không thôi nha. Nếu đưa nhóc này vào bộ phận quản lý kinh doanh trang trại kinh dị thì chắc chắn cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Trong khi Tuế Lộ đang miên man suy nghĩ, thằng nhóc ma kia đã quỳ thẳng xuống đất, khóc lớn: “Chị gái nhỏ, em không... em không có làm gì cả... tha cho em... tha cho em...”
Nhìn sắc mặt nhóc ta còn tái hơn cả lúc mới chết, Tuế Lộ cảm thấy khó hiểu, cô có làm gì kinh thiên động địa lắm à? Sao lại khiến một hồn ma sợ đến thế này?
“Chị đây chẳng làm gì nhóc cả. Khóc cái gì mà khóc?” Tuế Lộ hung dữ quát nó một cái. Nếu để người khác nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ bị gán tội danh bắt nạt trẻ nhỏ mất. Như vậy thì danh hiệu kính già yêu trẻ của cô lại vứt vào thùng rác à?
Thằng nhóc tái mặt khóc thút thít: “Tại... tại chị là ma...”
Tuế - người vừa thành một ma nữ cách đây không lâu - Lộ: “...Nhóc cũng là ma đấy. Với lại trước khi là ma, chị đây cũng là người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]