Có những thứ, ta chỉ nên mong muốn, chứ không nên chạm vào.
______
Mấy hôm nay, thời tiết rất đẹp, nên tiểu công chúa Tuế Lộ đã chạy đến chỗ phụ hoàng, nói bản thân muốn ra ngoài cung chơi, tìm hiểu nhân tình thế thái thay cho phụ hoàng.
Đối với gương mặt mềm mụp và giọng điệu mềm như bông, ngọt như mía của nữ nhi, hoàng đế không chút do dự từ chối, còn dội cho tiểu công chúa một gáo nước lạnh: “Ngươi là công chúa điện hạ, tốt nhất phải học hành đàng hoàng, cầm kỳ thi hoạ đều phải biết, nếu không sẽ rất mất mặt hoàng gia. Ngươi rõ ràng là tỷ muội song sinh của Tuế Vi, nhưng sao không giống nó chút nào vậy.”
Tuế Lộ bị phụ hoàng mắng như vậy, không vui bĩu môi phản bác lại: “Tuế Vi là Tuế Vi, con là con, con không phải đứa nhóc thích ngồi trong nhà như nàng ta! Con muốn xuất cung!”
Hoàng đế bị chọc giận, phất tay áo, nói: “Cút, quay về cung Hoà Yến của ngươi, hôm nay ta không muốm gặp ngươi.”
Tiểu công chúa tức giận thở phì phò chạy đi, tỳ nữ ở bên cạnh nói một câu ‘mong hoàng thượng lượng thứ’ rồi cũng chạy theo.
Hoàng đế đau đầu, nhưng ông ta cũng không tức giận quá lâu vì thái giám thân cận thông báo rằng Tuế Vi đã đến. Nghe thấy Tuế Vi đến, sắc mặt ông ta tốt lên ngay lập tức: “Được, gọi nó vào.”
Tuế Vi bước vào trong, trên tay cầm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ chuyên đựng điểm tâm. Sau khi hành lễ với phụ hoàng, nàng ta bày điểm tâm lên trên bàn, vừa dọn, nàng ta vừa nói: “Phụ hoàng, con vừa thấy Tuế Lộ rời khỏi đây, tỷ ấy không sao chứ ạ?”
“Đừng để ý đến nó. Nó là đứa phiền phức, cứ tập trung vào chuyên môn của con là được.” Hoàng đế hoàn toàn không quan tâm đến việc những lời này có thể truyền ra ngoài, có thể khiến tiểu công chúa Tuế Lộ buồn hay không, ông ta bận thưởng thức tay nghề của Tuế Vi rồi.
Mà Tuế Vi cũng chẳng nói đỡ cho tỷ tỷ của mình một lời, nàng ta một bên chuẩn bị trà bánh cho hoàng đế, một bên ngâm thơ đọc sách.
Mà tiểu công chúa sau khi chạy về cung, đã giận dỗi một hồi lâu, nhưng sau đó, nàng đã tìm ra được một cách để có thể đường đường chính chính ra khỏi cung.
Hối lộ!
Tiểu công chúa đã để tỳ nữ bên người mình đi hối lộ gác canh, sau đó cải trang, lén lút chạy ra ngoài cung.
Ngoài cung ở thật rất náo nhiệt, vui tươi rạng rỡ hơn bên trong cung nhiều.
Tiểu công chúa rất thích, nàng vui vẻ chạy khắp nơi, mặc cho tỳ nữ thân cận có ngăn cản, có gọi về. Nhưng chuyện gì quá cũng không tốt. Vì vui quá mà tiểu công chúa không để ý đường đi, và cứ thế, nàng lạc đường.
Nàng lạc vào trong một cái ngõ nhỏ, tối tăm, âm u và ẩm thấp. Mặc dù khi ở trong cung, tiểu công chúa cũng từng nhìn thấy một nơi như này, nhưng khi rơi vào tình cảnh phải đứng một mình như này thì dù có là một địa phương quen mắt cũng rất sợ hãi đó!
Tiểu công chúa run lẩy bẩy, nàng nhớ rất rõ, lãnh cung ở cạnh Hoà Yến cung của nàng cũng âm u như thế này. Ở đó còn có vô số phi tần không chịu nổi mà tự sát, rất đáng sợ.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ nơi này cũng như vậy?
Tiểu công chúa Tuế Lộ run lên vì sợ, nàng muốn tìm đường ra, nhưng nàng đã đi vào quá sâu, ngoại trừ ánh sáng trên đỉnh đầu thì phía trước lẫn phía sau đều âm u mờ mịt như vậy.
Đúng lúc công chúa Tuế Lộ sợ hãi thì phía trước, trong bóng tối vang lên âm thanh kỳ quái, giống như là tiếng bước chân, nhưng bên cạnh đó cũng có tiếng thứ gì đó nhỏ xuống đất.
Là nước chăng? Nếu vậy thì chắc chắn là có người!
Tiểu công chúa nhanh chóng chạy về phía trước, trong bóng tối bủa vây, tiểu công chúa bắt gặp một bóng người. Gã ngồi dựa lưng vào tường, hai tay ôm bụng, đầu cúi xuống, mái tóc ngắn loà xoà trước trán, che khuất đôi mắt và đôi mày, chỉ để lộ ra cái cằm hoàn mĩ.
“Này, ngươi... ngươi là ai thế?” Cảm giác may mắn khi gặp được người của tiểu công chúa hoàn toàn tan biến, nàng đang sợ hãi tột độ, không dám tiến lên nửa bước.
Người này... người này còn sống không vậy? Chẳng lẽ chết rồi ư?
Thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười ba tuổi, lớn hơn tiểu công chúa hai tuổi, nhưng khi gã ngẩng đầu lên ánh mắt đậm tính xâm lược kia khiến tiểu công chúa không rét mà run.
“Ngươi đi lạc?” Ban đầu thiếu niên còn cảnh giác vì người đến mặc y phục cao quý giống như một quý tộc, nhưng khi gã nhận ra gương mặt của thiếu nữ này tràn đầy hoảng sợ, kinh hãi, ngờ vực, không giống một người gian xảo, nên gã nghĩ, có lẽ chỉ là người bị lạc mà thôi.
Tiểu công chúa chớp đôi mắt to đen láy của mình, hỏi: “Ngươi bị thương sao?” Lúc trước, nàng thấy những thị vệ trong cung bị thương cũng bày ra tư thế này, nên nàng đoán chắc thiếu niên trước mặt cũng bị thương khá nặng.
“Không liên quan tới ngươi.” Gã không muốn ai bàn luận về vết thương của gã. Bởi đó không phải vết thương mà là sự nhục nhã không tả xiết.
“Nhưng... nhưng bị thương sẽ rất đau.” Tiểu công chúa sống trong cung cấm, từ khi sinh ra đã được hưởng cẩm y ngọc thực, nàng nào có hiểu được lòng người hiểm ác, tiểu công chúa lúc này chỉ rõ, bị thương sẽ rất đau.
“Để ta băng bó cho ngươi nha.” Tiểu công chúa nhẹ nhàng tiến gần đến bên cạnh thiếu niên, nàng rụt rè né tránh ánh mắt dò xét của gã, sau đó vươn tay, chạm nhẹ vào vết thương sâu hoắm trên bụng gã.
Thiếu niên cong người, hít một hơi khí lạnh.
Tiểu công chúa bối rối buông tay ra, khoé mắt nàng nhuốm nước mắt: “Ta... ta xin lỗi, ta làm ngươi đau rồi. Để... để ta vừa băng bó, vừa nói chuyện với ngươi nha, như vậy ngươi sẽ không còn đau nữa.”
Tiểu công chúa xé rách vạt áo của mình, nhẹ nhàng băng bó cho thiếu niên lần đầu gặp gỡ, động tác dịu dàng khiến cho tâm trạng của thiếu niên hơi phập phồng.
Lần đầu tiên... gã gặp được người như thế này.
Sạch sẽ, cao quý nhưng lại không chần chờ mà bước vào bùn lầy vì ai đó. Người như vậy, vẫn còn tồn tại ngoài đời thực ư?
Thiếu niên không rõ. Gã chỉ biết, lúc này, cơn đau đớn và nỗi nhục nhã đã theo giọng nói nhẹ nhàng và thái độ ân cần của thiếu nữ trước mặt mà bay biến.
Thiếu nữ nói rất nhiều chuyện, nói về cha mình, nói về người bằng hữu thân cận của mình, và cả người tỷ muội song sinh tốt số nữa.
Tiểu công chúa càng nói, thiếu niên đang được nàng chăm sóc càng nhận ra có gì không đúng. Thiếu nữ trước mặt gã, có lẽ là người hoàng tộc chăng? Là công chúa?
Nhưng sau một công chúa như nàng lại ăn mặc đơn giản như vậy, lại còn lạc ở nơi ô hợp như này chứ?
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Trong khi thiếu niên vẫn đang băn khoăn về sự xuất hiện của người trước mặt thì tiểu công chúa đã lên tiếng hỏi.
“Minh Vĩ.” Gã nói: “Ta mười bốn.”
Tiểu công chúa nhấp môi cười vui vẻ. Ra là vậy, cũng không khác suy đoán của nàng quá nhiều. Tiểu công chúa nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên nói: “Lát nữa, ngươi giúp ta rời khỏi đây có được không?”
“Là thù lao cho việc ngươi chăm sóc ta à?” Minh Vĩ bỗng nhiên ghé sát vào gương mặt xinh đẹp mịn màng của thiếu nữ, cười nhạo: “Công chúa điện hạ, có phải thù lao của người có phải là hơi rẻ rồi không?”
******
Lời của tác giả: Phần này sẽ là phần đặc biệt giành riêng cho nguyên chủ Tuế Lộ. Ban đầu, tôi nghĩ có thể lồng ghép vào câu chuyện của nam nữ chính, nhưng bỗng nhận ra, có một số thứ nên nói thẳng ra thì hơn.
Nhưng, đây không phải là phần tẩy trắng cho phản diện Minh Vĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]