Mã Siêu nghiêng đầu nhìn lại, đừng nói đến bóng người, đến cái bóng quỷ cũng chẳng thấy.
Hắn ta cho rằng Dương Từ đã rơi vào cái bẫy được thiết kế cho bãi săn, hắn ta cúi xuống nhìn xung quanh, nhưng hắn ta cũng không nhìn thấy cái hố bẫy nào được đặt cả.
Thật là gặp quỷ!
Lúc này, Mã Siêu không kịp đề phòng, quay đầu lại định chạy ra khỏi rừng cây, vừa đi được vài bước, ánh mắt lướt qua khe hở giữa các thân cây, liền đột nhiên bắt gặp thoáng thấy Lan Chương đang giương cung ở đằng xa trên bãi săn.
Mũi tên trên dây cung trống rỗng, rất rõ ràng là mũi tên đã được bắn.
Ánh mắt cô khẽ chuyển, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Mã Siêu, hai người nhìn nhau từ xa, chính giữa có một hàng cây thưa thớt,thân cành trơ trọi, ánh mắt của cô lạnh lùng và sâu thẳm.
Không ai có thể chú ý đến Mã Siêu ẩn mình trong rừng, ngoại trừ Lan Chương.
Mã Siêu kinh hãi, lùi lại mấy bước trên nền tuyết trắng xóa, xoay người bỏ chạy, nhưng đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên đã thấy Dương Từ bị mũi tên đóng đinh vào thân cây, bất động.
Hắn nhìn thấy mũi tên Hắc Vũ, da đầu ngứa ran, sợ hãi ngã xuống đất, "Dương, Dương, Dương Từ!"
Lan Chương, hắn dám bắn con trai trưởng của một đại quan đương triều!
Mã Siêu sợ tới mức tay chân mềm nhũn, khó khăn di chuyển, chỉ cảm thấy tim đập gần như không khống chế được.
Lan tiểu công gia này sợ rằng đã phát điên rồi!
Tuy rằng hắn và Dương Từ luôn đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-sau-khi-khoa-he-thong-dua-vao-tich-luy-cong-duc-de-song-lai/897079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.