Mỗi lần Trì Am nhìn thấy những lính gác này suy sụp tinh thần đều không khỏi thở dài. Điều duy nhất có có thể làm là khôi phục lại lĩnh vực tinh thần của họ. Chỉ có điều cứ như vậy, tinh thần của họ mất sạch, từ một lính gác canh giữ bảo vệ Đế Quốc trở thành một kẻ vô dụng.
Kẻ vô dụng vẫn còn tốt hơn là mất mạng, cho dù vô dụng nhưng chỉ cần họ chịu cố gắng vẫn có thể làm người có ích, Đế Quốc sẽ sắp xếp thỏa đáng cho họ.
Một ngày nữa lại kết thúc, Trì Am mệt đến mức dựa tường mà ngủ, cuối cùng vẫn do Hoàng thái tử tới tìm ôm trở về.
Gần như cứ cách một khoảng thời gian lại sẽ tái diễn cảnh này. Ban đầu mọi người còn thấy kinh ngạc cảm động, nhưng bây giờ nhìn nhiều thành quen.
Hoàng thái tử đặt cô lên giường, nhìn cô thậm chí còn không rên một tiếng, khiến anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Anh cúi người, hôn lên khuôn mặt yên tĩnh của cô, khẽ thì thầm: “Chúng ta đều phải sống sót, mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc.”
Nhưng khi nào thì chiến tranh mới có thể kết thúc đây? Hoàng thái tử nghĩ như vậy, ngày hôm sau họ lại lần nữa dẫm lên chiến trường, chiến đầu vì Đế Quốc của họ, mãi mãi kiên quyết canh giữ nơi tuyến đầu, không được phép lùi bước, cũng không thể rút lui.
Trì Am vẫn theo anh lên chiến trường, mãi đến một lần bị đánh lén, Trì Am bỗng cảm nhận được nguy hiểm khiến trái tim cô tê dại.
Chờ đến khi cô phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292847/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.