Bởi vì Trì Am ra tay kịp thời, còn có Ngao Dẫn nhanh chóng kéo Đào Vi Lan đi nên cô ta không có bị thương quá nặng, ngoại trừ trên bả vai bị cắn xé mất hai miếng thịt ra thì người vẫn coi như lành lặn.
Đào Vi Lan cúi gằm mặt, ngồi ở đó giống như một người gỗ. Khi bị Ngao Dẫn xé rách áo trên vai cô ta để xử lý vết thương, cô ta cũng không kêu lên một tiếng nào, cứ như không cảm giác được đau đớn.
Cô ta im lặng một cách đáng thương.
Đúng, bất cứ ai nhìn thấy cô ta lúc này đều có thế cảm thấy trạng thái trái tim nguội lạnh của cô ta.
Thần sắc của Ngao Dẫn có phần phức tạp, mặc dù cho tới bây giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao sau khi bắt đầu mạt thế Đào Vi Lan lại trở nên cực đoan như vậy. Cô ta lại cho rằng không thể tin nhân loại được nữa, tình nguyện đi tin đám sinh vật dị hình. Thế nhưng, dù cho đám sinh vật dị hình có tiến hóa thế nào, thậm chí là tiến hóa thành người thì cũng không thể che đậy được bản chất của chúng.
Bọn chúng chỉ có thể tiến hóa bằng con đường ăn thịt người.
Bản năng ăn tươi nuốt sống khiến chúng đứng ở phe đối lập với nhân loại. Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Có lẽ khi chúng nó hoàn toàn tiến hóa đến thể tiến hóa cấp S, trở thành một con người, có lẽ chúng sẽ không cần ăn tươi nuốt sống nữa. Đến lúc đó, chúng đã có thể hoàn toàn kiềm chế bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292739/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.