Nghe vậy, Ngao Dẫn nhớ tới gần đây các hồng nhan tri kỷ của mình cả ngày cấu xé với Irya, chắc là vì thế nên ước hẹn hoa đào giữa mình với Irya còn chưa kịp nở đã chóng tàn.
Ngao Dẫn vô cùng thất vọng.
Irya xinh đẹp đáng yêu, nói chuyện ngọt ngào, rất dễ dàng thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông. Anh ta cũng thấy thinh thích.
Mai Gia Niên cười trên nỗi đau của người khác: “Ước hẹn hoa đào không phải sẽ không thay đổi, bị ngoại lực quấy nhiễu đương nhiên sẽ tàn phai. Ngao Dẫn, với tư cách là bạn, tôi khuyên anh một câu, mỗi một người phụ nữ đều xứng đáng để đàn ông dốc lòng đối xử với họ. Nếu anh còn giữ nguyên tâm tính như cũ thì sớm muộn gì họ đều sẽ rời xa anh, thậm chí sẽ mang lại kiếp nạn nguy hiểm đến tính mạng cho anh.”
Ngao Dẫn tức khắc trợn tròn mắt.
Mai Gia Niên không tiếp tục để ý tới anh ta nữa, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi địa bàn Long Tổ, không nhìn thấy cho đỡ phiền.
Nếu vận mệnh chi tử không phải là loại người này thì anh ta sẽ vui mừng hơn một chút.
Sau khi đuổi tên hái hoa bắt bướm Ngao Dẫn kia ra ngoài, Mai Gia Niên bắt đầu quan tâm tới chuyện giữa Trì Am và chiến đội Hoa Hồng.
Có điều mấy ngày nay, bất kể là Trì Am hay chiến đội Hoa Hồng, hình như họ đều không có ý định gặp đối phương. Hai bên tường an vô sự ở trong căn cứ Tự Do. Mai Gia Niên hơi khó hiểu, Đào Vi Lan không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292724/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.