Phương Lạc Chương đi theo Nghê Hi làm trợ thủ, nhìn cô ấy lưu loát chữa trị cho người bị thương, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
“Chị Nghê, hôm nay cảm ơn chị, nếu không có chị thì chắc tôi đã trở thành đồ ăn của dị hình mất rồi, thật sự cảm ơn chị lắm.” Cậu ta nói chân thành, giờ đây đã thay đổi ấn tượng triệt để về Nghê Hi, đồng thời phỏng đoán về thân phận của Nghê Hi cũng bị đè dưới đáy lòng.
So với Nghê Hi, cậu ta vẫn là người không dung nhập vào thế giới này.
Thái độ của Nghê Hi rất lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, tôi chỉ thuận tay thôi.”
“Cho dù là thuận tay thì cũng là chị đã cứu tôi.” Phương Lạc Chương cười hề hề, không hề bận tâm tới thái độ của cô ấy.
Nghê Hi lạnh nhạt nhìn cậu ta, vốn định nói gì đó, song khi thấy gương mặt ngại ngùng trong sáng kia, cô lại ngậm miệng.
Để cảm tạ ân cứu mạng của Nghê Hi, lúc nấu cơm, Phương Lạc Chương mượn việc công làm việc tư cho Nghê Hi nhiều hơn mấy miếng thịt, bị người khác trêu ghẹo cũng không giận mà vẫn cười hớn hở.
Cười trông đến là ngu.
Nghê Hi không nhịn được mà lặng lẽ nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, họ tiếp tục lên đường, bước đi trong thành phố dị hình.
Lộ trình ba bốn ngày theo dự tính của Trì Am được tính theo tốc độ lúc trước cô và Tư Ngang cùng nhau lên phía bắc, nếu là thế giới hòa bình trước tận thế thì chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292680/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.