Nếu cô muốn mua một con tàu thuộc về mình thì phải hỏi thăm rõ ràng giá tàu hiện nay. Trước kia Angel bởi vì năng lực yếu kém, lại thêm cô ấy phải đề phòng không cho người khác biết thân phận nữ nhi của mình nên không có tâm tư thám thính mấy cái này, cho nên Trì Am không có được nhiều ký ức.
Trì Am ở bến tàu cả ngày, cảm thấy những con tàu kia đều không phải là cái mình cần, không khỏi thất vọng.
Chiều tối khi về nhà, Trì Am lại bị một đám du côn bao vây, trong đó có tên lưu manh hôm qua muốn cướp đồ của cô lại bị cô đánh cho một trận, còn cướp ngược lại của hắn.
Trong đội hình thế này, hẳn là bọn họ gọi hội tới để đối phó với cô đây mà.
“Thằng oắt, khôn hồn thì trả hết đồ hôm qua mày đã cướp cho bọn tao ngay, sau đấy dẫn bọn tạo đến nhà mày, nộp hết đồ đáng tiền trong nhà mày cho bọn tao, không thì đừng trách bọn tao không khách khí!” Gã đàn ông cầm đầu kêu gào, vươn tay muốn bắt cô.
Trì Am giơ tay lên tát một phát, gã đó xoay tròn sang một bên, cuối cùng đâm vào tường.
Người khác: “...”
Trì Am lười vô nghĩa với đám người này, trực tiếp nhảy lên đạp vào vách tường, đạp bay từng tên người thường không có chút vũ lực nào, sau đó lại cướp hết đồ trên người chúng, lột quần chúng ta trói lại một chỗ.
“Tôi không cần biết là ai phái các người đến đây, đừng có chọc tôi, lần sau còn chọc tôi thì tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292614/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.