Một lúc sau Trì Am mới nói bằng giọng không nữ: “Siren, sau này tôi còn có thể gặp lại anh không?”
Cô có một đôi mắt màu đen, và ở thế giới này, màu đen không được người ta yêu thích. Mọi người thường thích màu xanh nước biển hoặc là xanh da trời hơn, nhưng đối với người cá, đôi mắt này lại tựa như bầu trời đêm quang đãng vào mùa hè mà họ thích nhất.
Vào mỗi đêm hè lấp ánh ánh sao, người cá thường thích tựa trên những bãi đá ngầm ngắm nhìn bầu trời, họ vừa chải chuốt mái tóc, vừa ngâm nga hát ca. Tiếng hát trong trẻo dạt dào vang xa trên mặt biển, thu hút biết bao những sinh vật đại dương khác.
Anh ừ một tiếng thật nhỏ rồi nói: “Được.”
Trì Am cong môi mỉm cười, đưa tay chạm vào mái tóc màu bạc của anh. Mái tóc bạc này vô cùng thuần khiết, càng làm tăng thêm khí chất thanh thuần của anh, khiến anh mang một vẻ đẹp khác xa loài người.
Làn da của anh tựa như đá cẩm thạch, hiện lên màu sắc lành lạnh, khi đắm chìm trong nước biển, làn da ấy đẹp không sao tả xiết.
Người cá quả thực là một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa ưu ái, họ thuộc về biển cả, vừa xinh đẹp lại khỏe khoắn, vừa tự do mà cũng thật hung tàn.
Thấy anh không có ý phản kháng, Trì Am được nước lấn tới, sờ lên mặt anh, ngón tay di chuyển xuống dưới dọc theo đường nét khuôn mặt, khi nhẹ nhàng lướt qua chỗ yết hầu nhô lên, có thể cảm nhận rõ cơ thể anh hơi căng thẳng.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292607/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.