Nụ cười ớn lạnh khó có thể miêu tả thành lời ấy khiển Trì Am nổi da gà, suýt nữa chém tới một kiếm.
Thấy họ, Đoan Mộc Thư rất tự nhiên đi tới chào hỏi, cười nói với Trì Am: “Cô Trì, đã lâu không gặp, nghe nói mấy năm nay cô đều ở biên cảnh, mấy lần tôi đến khu năm mà không gặp cô, thật là đáng tiếc.”
Vẻ mặt tiếc nuối phối hợp với thái độ tao nhã khiêm tốn của anh ta khiến người ta không nhịn được muốn đáp lại, không làm cho anh ta thất vọng.
Không đáng tiếc chút nào.
Trì Am thầm nghĩ, mặt ngoài chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, không hề bị anh ta mê hoặc.
Đoan Mộc Thư là một người đàn ông khí chất văn nhã, nói chuyện từ tốn, rất dễ dàng khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Có điều Đoan Mộc Linh đứng bên cạnh quá phá hủy không khí, cho dù Đoan Mộc Thư cười tươi như hoa thì chỉ cần thấy Đoan Mộc Linh, tâm trạng của Trì Am rất khó trở nên vui vẻ. Cô thật sự không có chút hảo cảm nào với người đàn ông hôm đó đã nổ súng về phía mình.
Đoan Mộc Linh đứng sau lưng Đoan Mộc Thư mấy bước, nhìn chằm chằm Trì Am bằng đôi mắt thâm trầm.
Tâm trạng của Trì Am càng tệ hơn, thế là cô làm động tác cực kỳ thất lễ, kéo Tư Ngang trực tiếp rời đi.
Thấy thế, Hato cười nhìn Đoan Mộc Thư: “Xem ra người nào đó không được phụ nữ chào đón rồi, vậy thì tôi cũng không dây vào, để tránh bị ghét lây, sau này gặp lại nhé!” Dứt lời, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292579/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.