Năm ngoái họ đi thám hiểm trong rừng, nội tạng của anh bị vỡ tan xuất huyết mà cứ thế chịu đựng, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Cô đau lòng cho anh vô cùng, cho nên mới mò mẫm ra thứ này. Linh khí thế giới này quá ít ỏi, Trì Am mở lò luyện đạn, mười là có một lò thành công đã là tốt rồi.
Tư Ngang vươn tay ôm cô vào lòng, dụi lên mặt cô, cười nói: “Anh biết, trước kia đã quen bị thương thì cứ để nó tự khép lại, rất ít khi dùng thuốc.”
Năng lực tự chữa thành vết thương của đàn ông thế giới này rất kinh người. Sau khi họ bị thương, thường thường không cần dùng thuốc, cứ để cho vết thương tự lành là được. Cho nên mặc dù Trì Am đã chế tạo ra mấy loại thuốc viên này, họ vẫn không có khái niệm dùng thuốc.
Đối với Tư Ngang mà nói, trừ tai nạn do uy lực đáng sợ của thiên nhiên gây ra cùng với vũ khí sát thương cỡ lớn, rất hiếm có người và việc có thể khiến anh bị thương.
Trì Am biết tình huống của đàn ông thế giới này, quả thực là một đám quái thú.
Cô chu môi, không để ý tới anh, tiếp tục nằm trong lòng anh sửa sang lại thảo dược, sau đấy ghi chép vào sổ tay, làm mãi làm mãi tới tận đêm khuya, sau đó bị người đàn ông bố vào phòng tắm.
Nước ấm ào ào chảy xuống từ đỉnh đầu, Trì Am bị anh đè lên tường, hai tay ôm chặt bờ vai của anh, vùi mặt vào hõm cố của anh, cô không nhịn được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292576/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.