Trong ánh chiều tà, chiếc xe Jeep quân dụng chạy vào vùng đất bỏ hoang.
Hoàng hôn buông xuống nơi chân trời, hiện ra một màu tím nhạt, phủ thêm một lớp áo lụa mỏng màu tím cho vùng đất hoang dã vắng vẻ, tràn đầy màu sắc đau thương. Thỉnh thoảng sẽ thấy mấy bụi cỏ dại khô héo ven đường, mấy con thú nhỏ nấp bên trong nhìn ngó con người đi ngang qua.
Trì Am ngồi trong xe Jeep, cửa kính xe mở ra, từng cơn gió nóng cuốn theo bão cát thổi vào mặt.
Cảm giác này đến cùng cũng không thoải mái gì.
Cô khẽ híp mắt, ngắm nhìn hoang dã mênh mông bát ngát, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, không phát hiện có điểm nào khác thường, bèn thu hồi tầm mắt, dùng tay áo lau cát bụi dính trên mặt.
Ở dã ngoại bão cát lớn, chỉ trong chốc lát sẽ dính cát bụi đây mặt.
Lục Hành vừa lái xe vừa liếc cô, nói: “Tôi không rõ tại sao cô lại không muốn ở trong thành thị mà lại cố ý muốn đi cùng chúng tôi ra ngoài nữa. Cô nhìn đi, nơi này hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức con người hoàn toàn không thể sinh tồn, đã thế chỗ này còn chưa phải là nơi khắc nghiệt nhất, còn có những nơi khắc nghiệt hơn.”
Trì Am ôm thanh kiếm trong lòng, chẳng buồn chú ý tới anh ta.
Anh ta còn đầy chuyện không biết, cô chẳng buồn nói rõ với anh ta. Thành kiến đối với phụ nữ của đàn ông ở thế giới này đã hình thành một loại bản năng, nói nhiều lời với họ cũng vô ích.
“Cô là phụ nữ, nếu cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292561/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.