Tòa nhà này hơi giống tòa nhà văn phòng chính phủ, vào cửa chính là một đại sảnh rộng rãi, những cánh cửa đã không còn, đèn bên trong tối om, trên mặt đất tích tụ một lớp bụi bẩn dày đặc, người đi ngang qua sẽ để lại một dấu chân rõ ràng.
Trì Am đi theo những người này vào trong, âm thầm quan sát một hồi liền phát hiện ra những người này trông rất tệ, không chỉ tinh thần mà cách ăn mặc của họ cũng giống như người tị nạn vậy.
Vừa trải qua một cuộc thảm sát từ các chủng tộc khác nên dáng vẻ của những người này có như vậy dường như cũng không quá kỳ lạ.
Cô thuận tiện cúi đầu nhìn cái ba lô từ đầu đến cuối vẫn ôm trong ngực. Nó được làm bằng vải bạt thô cứng, màu trắng bợt, đã có nhiều chỗ sờn rách. Cái ba lô không nặng, không biết trong đó có gì, cô luôn ôm chặt trong tay, cho thấy chủ nhân ban đầu rất coi trọng cái ba lô này.
Ngoài ra, cô cũng thấy đồ mình mặc không vừa người, áo phông to và quần ở nhà màu đen, chân đi một đôi giày vải bẩn.
Bây giờ cô cũng giống như một người tị nạn, rõ ràng là ở trong một nhóm với những người này.
Khi đi ngang qua một bức tường lát gạch men bóng loáng, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiểu của mình trong đó.
Trì Am ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ra mặt mình hiện lên trong gương, dáng người nhỏ gầy, quần áo rộng thùng thình, tóc ngắn ngang tai, mặt bẩn thỉu nhìn không ra hình dạng, nhìn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292526/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.