Vũ Văn Tịch đón người đi vào, vận nội lực, chớp mắt đã hong khô người nàng kể cả gối đầu.
Trong lòng Tô Nhất Nhu rất kinh ngạc, bởi vì nàng rõ ràng nhìn thấy vết thương trên cổ tay Vũ Văn Tịch hẳn là bị đánh gãy kinh mạch, theo đạo lý mà nói hắn sẽ không thể luyện võ, càng đừng nói có nội lực…
“Như thế nào? Không phải buồn ngủ sao?”
Vũ Văn Tịch nhìn Tô Nhất Nhu vẫn còn ngu ngốc nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch, trực tiếp bế mỹ nhân lên, đi tới giường.
Tô Nhất Nhu ngoan ngoãn nhu thuận tùy ý nam nhân ôm nàng, ý cười nơi khóe miệng Vũ Văn Tịch càng sâu.
Sau khi sắp xếp cho nàng xong, hắn đang muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, Tô Nhất Nhu lại ngồi dậy.
Vũ Văn Tịch nhíu mày đang muốn cất tiếng nhưng tiếp theo hắn một câu cũng không nói nên lời.
Tô Nhất Nhu cởi hết y phục trên người ra.
Vốn dĩ nàng đã mặc ít, cởi ra cũng rất dễ dàng, hai ba cái đã cởi xong rồi, còn cố ý vô tình vươn mình.
Lúc đầu Tô Nhất Nhu gầy trơ xương, thiếu nữ mười sáu tuổi bởi vì thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, thậm chí quỳ thủy lần đầu cũng chưa tới, Vũ Văn Tịch không hài lòng nhất chính là sờ người nàng không hề cảm thấy có thịt, cộm tay phát hoảng.
Thế là mỗi ngày ăn ngon uống tốt lại có đồ bổ, dần dần trên người Tô Nhất Nhu cũng dưỡng ra một chút thịt, thân mình cũng nở nang rất tốt, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.