Tô Nhất Nhu cảm thấy bản thân mình thật oan uổng, nàng xuất thân từ thế gia tướng môn, dù là thân nữ lưu cũng cưỡi chiến mã dấn thân vào triều đình, hơn nữa còn có người gọi nàng là “Thiết nương tử”.
Chính bởi vì như vậy nàng mới có thể nhận lấy vị trí Quý Phi, được nghênh đón tiến cung, bởi vì tài hoa của nàng nên đã định trước nàng chỉ có thể là nữ nhân của đế vương, nhưng mà dù sao cũng đều phải gả cho người, gả cho ai nàng cũng không thấy sao cả, cho dù là Quý Phi cũng chỉ là một vị thiếp.
Mười bốn tuổi nàng đã theo phụ thân ra chiến trường giết địch, đã nhìn quen cảnh sống chết trên đời, tâm tính đã sớm đạm bạc, tính cách vốn dĩ lạnh nhạt của nàng, từ khi phụ thân vô cùng sủng ái nàng ly thế, lúc sau lại càng thêm lạnh lùng.
Tô Nhất Nhu nhớ rõ, năm ấy mùa đông tuyết rơi rất lớn, trung cung cuối cùng cũng nghênh đón chủ nhân.
Đó là một nữ tử mảnh mai, nép vào bên cạnh đế vương lại như một đóa hoa thố ti (hoa tầm gửi) kiều mỹ.
Chẳng qua nàng lại không thích, nhìn thì kiều mỹ nhưng một khi rời đi đại thụ sẽ lập tức khô héo.
Nhưng nàng vẫn coi thường này đóa thố ti này, nàng ta so với nàng lợi hại hơn vài phần, quậy đến toàn bộ thiên hạ cũng không được an bình, từ triều đình đến giang hồ…
Mặc kệ là chỗ nào có nữ nhân này… Ngạch, đều có lam nhan tri kỷ.
Cũng tốt, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060337/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.