Nhưng Mộ Lâm không phải Trần Nghị, anh sẽ đau lòng cô, sẽ cảm kích sự nỗ lực của cô, cho nên anh càng thích yêu thương Hải Bối Nhi, nuông chiều Hải Bối Nhi.
Hải Bối Nhi chớp mắt, che dấu cảm động trong mắt: “Anh như vậy sẽ sủng hư em!”
Mộ Lâm cười khẽ: “Như vậy càng tốt, người khác đều chịu không nổi em như vậy, em cũng chỉ có thể là của anh.”
Hải Bối Nhi giống như lơ đãng nói: “Vậy thì tốt, lúc nào chúng ta đi lãnh chứng?”
Thân thể Mộ Lâm chấn động, bị bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng, thật lâu không phục hồi lại tinh thần: “Cuối cùng em cũng ly hôn?”
Hải Bối Nhi cười gật đầu: “Có phải thật kinh hỉ (ngạc nhiên vui vẻ) hay không?”
Kinh hỉ! Đương nhiên là kinh hỉ!
Mộ Lâm ngóng trông Hải Bối Nhi ly hôn với tên cặn bã kia thật lâu, tuy rằng tờ giấy kia không tính là cái gì nhưng trên pháp luật bọn họ vẫn là vợ chồng như cũ, Hải Bối Nhi một ngày không ly hôn, trong lòng anh một ngày khó an.
Vừa nghe Hải Bối Nhi ly hôn, anh làm sao không kinh hỉ chứ?
Ít nhất như vậy anh lập tức có thể quang minh chính đại nắm tay Hải Bối Nhi đi Cục Dân Chính.
Nghĩ lại đã thấy hạnh phúc.
Đương nhiên Trần Nghị sẽ không dễ dàng ly hôn với Hải Bối Nhi như vậy, nhưng chứng cứ ngoại tình rành rành trước mắt, thái độ của Hải Bối Nhi cứng rắn khác thường.
Đương nhiên, vẻ mặt Hải Bối Nhi vẫn thương tâm muốn chết nói, anh và Lâm Yên đã yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1590047/quyen-10-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.