Hậu quả của việc phóng túng cả đêm đó là ngày hôm sau eo đau, lưng đau, tay chân không có sức lực, ngay cả nơi riêng tư cũng ẩn ẩn đau, có cảm giác hơi nóng rát, càng đừng nói tối hôm qua Hải Bối Nhi còn uống rượu.
“Ưm... Đau quá...” Cô gãi đầu rên rỉ, tuy rằng thân thể rất khó chịu nhưng lại vô cùng khô mát, xem ra sau khi xong việc người đàn ông đó đã rửa sạch cho cô.
Nhìn bốn phía xung quanh, không nghĩ tới người đàn ông đó còn cẩn thận để lại thuốc mỡ và bữa sáng cho cô, hơn nữa còn có một tờ giấy viết số điện thoại.
Ha, người đàn ông này thật đúng là không tồi đâu ~ Chẳng qua, bọn họ chỉ là tình một đêm mà thôi, cần thiết để lại số điện thoại sao?
Lấy di động ra, khởi động lại máy, mười mấy cuộc gọi nhỡ và hơn mười tin nhắn, tất cả đều là của Trần Nghị và Lâm Yên, không cần xem cũng biết nội dung bên trong là cái gì, đơn giản chính là anh sai rồi, em về nhà đi linh tinh.
Cô cười lạnh, trực tiếp rút sim điện thoại ra ném vào thùng rác.
Cô lười chu toàn với hai người nhàm chán này, trực tiếp có thù báo thù có oán báo oán là được.
Chậm rì rì thu thập bản thân một chút, trực tiếp quay về nhà ba mẹ.
“Ông chủ, bà chủ, tiểu thư đã trở lại!”
Sau khi thật sự về tới nhà, ngược lại cô có chút hoảng hốt, trong lòng còn có một chút sợ sệt, có lẽ chính là cảm giác sợ hãi khi đến gần nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1590032/quyen-10-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.