Editor: QR - diendanlequydon
Mặc Khí ngơ ngác nhìn Bối Nhi đang quỳ trên mặt đất, hắn mím môi cuối cùng vẫn lặp lại câu hỏi: “Vì sao lại là ta?”
“Ngài là người Mặc Khanh muốn tìm.” Bối Nhi cúi đầu càng thấp.
“Ta hận Vọng Tinh Các.”
“Ta biết.”
Sau ngày ấy, Bối Nhi bắt đầu dạy dỗ Mặc Khí làm sao để trở thành một vị quân vương.
Sau khi nói chuyện với lão các chủ, Bối Nhi nhìn tinh tượng một đêm, tinh tượng về tương lai Mặc Khí rất mơ hồ nhưng Bối Nhi nhìn đến một tia kim quang ảm đạm. Hơn nữa lúc sau nàng còn mơ một giấc mộng, trong mộng nàng thấy núi thây biển xương, Mặc Khí lẻ loi đứng một mình trên đỉnh núi nhưng còn có vô số người đứng ở phía đối diện muốn thảo phạt hắn.
Nàng không muốn cuối cùng Mặc Khí bị vạn người phỉ nhổ, hơn nữa mặc kệ cuối cùng Mặc Khí có thể xưng đế hay không, học nhiều một chút tóm lại cũng không sai.
“Vì sao phải luyện chữ?”
“Vì sao không luyện? Luyện chữ có thể tống cổ thời gian, ngô chủ (chủ nhân của ta) ngày sau cũng không cần rảnh rỗi như vậy.”
“Ta không rảnh rỗi, chơi với tiểu hắc, trồng rau, nấu cơm...”
Mặc Khí nói xong một từ, sắc mặt Bối Nhi lập tức trầm một phân, đáy lòng tự nhiên chột dạ khiến Mặc Khí cuối cùng không nói được nữa.
“Ngô chủ cần phải luyện chữ!”
“Luyện...”
Bởi vì vấn đề luyện chữ này, quan hệ giữa Mặc Khí và Bối Nhi có chút không được tự nhiên. Đương nhiên sự không được tự nhiên này là do Mặc Khí đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1590004/quyen-9-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.