Editor: QR - diendanlequydon
Giống như đã nhận ra Cung Thừa đã trở lại, Bối Bối nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào kéo thật dài, giống như lông chim lướt qua trái tim của Cung Thừa, tê dại ngứa ngứa.
“Ừ, có phải hôm nay bé ngốc thấy nhàm chán hay không?” Cung Thừa sờ khuôn mặt ngủ say ửng hồng của cô, trong lòng rất chán nản, trở lại nhà họ Cung anh luôn bận rộn nên lơ là Bối Bối, bình thường tính tình của Bối Bối trời sinh hoạt bát, chỉ nghĩ cũng thấy cực kỳ nhàm chán.
“Không có nha ~~~” Bối Bối nghiêng đầu, mặc dù đã biến trở về hình dạng con người, cô vẫn còn giữ lại tập tính vốn có, không tự giác vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Cung Thừa.
Vốn dĩ Cung Thừa không có bất cứ suy nghĩ tà niệm nào bị hành động này trêu chọc đến phát hỏa, hình ảnh sáng nay giúp cô mặc quần áo không chịu khống chế phóng đại hết lần này đến lần khác ở trong đầu anh, anh cứng.
“Bé ngốc.” Bất tri bất giác giọng nói của Cung Thừa trở nên khàn khàn trầm thấp, nhìn đôi mắt tin cậy lại đơn thuần trong sáng của Bối Bối, anh mang theo vài phần lừa gạt, hứng thú nói nhỏ: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi rất thú vị được không? Ngày mai anh lại dẫn em đi ăn ngon!”
Bối Bối vừa nghe được ăn ngon đôi mắt đều phát sáng, vội vàng gật đầu, sợ Cung Thừa thay đổi chủ ý.
“Lè lưỡi ra.” Giọng nói của Cung Thừa càng thêm trầm thấp, ánh mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589993/quyen-8-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.