Editor: QR - diendanlequydon
“Ưm... Mèo... con.... Đừng, đừng tức giận... Chơi, chơi...” Bối Bối lật người, cái miệng nhỏ lẩm bẩm cái gì đó, có lẽ là lần đầu tiên nói tiếng người, cô nói từng chữ không rõ lại chầm chậm giống như trẻ con bi bô tập nói, mềm mềm mại mại. Trong lòng Cung Thừa mềm nhũn, thân thể khẽ động để cô nằm càng thêm thoải mái.
Cả khuôn mặt nhỏ vùi vào vùng bụng mẫn cảm của Cung Thừa, anh có thể cảm giác rõ ràng hơi thở thơm tho mềm mại đánh vào làn da của anh, ngứa ngáy lại tê dại. Khi ở trong hình dạng chó Husky không lúc nào Bối Bối không xuẩn manh, khi ở hình người cô lại cực kỳ yêu mị nhưng cố tình cô lại có khí chất thuần khiết giống như trẻ con mới sinh.
Mâu thuẫn rồi lại cực kỳ mê người.
Cảnh Diệp Thu nói không sai, người con gái như vậy sẽ có rất nhiều người đàn ông, người sau kế tiếp người trước tình nguyện chết ở dưới thân cô.
Tưởng tượng đến người ngu xuẩn lại vô cùng yêu mị nào đó nằm ở dưới thân người khác, Cung đại thiếu gia khó chịu. Đây chính là người hầu của anh, mặc kệ bộ dáng gì đều là người hầu của anh, đều là của anh!
“Ông còn không ra đi sao?” Cung Thừa nhếch miệng, lộ ra hàm răng sáng như tuyết, cảm giác uy hiếp mười phần.
“Nói như vậy là cậu đồng ý? Nếu cậu không thể thỏa mãn Bối Bối, chớ có trách tôi tìm cho Bối Bối...”
“Rầm!”
Đột nhiên Cảnh Diệp Thu không kịp phòng ngừa bị đẩy ra ngoài cửa, cái mũi thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589989/quyen-8-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.