Sáng sớm hôm sau, Lam Bối Nhi vừa mở mắt đã thấy Âu Bằng râu ria xồm xàm, đôi mắt gấu trúc nhìn cô chằm chằm.
“Chuyện gì vậy?”
“Tối hôm qua, chúng ta, em... anh...”
“Đầu lưỡi kéo thẳng, nói lại!”
“Tối hôm qua chúng ta không có cái kia, nếu mang thai làm sao bây giờ? Việc học của em sau này làm sao bây giờ? Em còn trẻ tuổi mà lại vì anh chưa kết hôn đã có thai, người khác sẽ nói em như thế nào chứ?”
Lam Bối Nhi cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn Âu Bằng đang lải nhải không ngừng, người này thật là... Vì chuyện này mà lo lắng cả đêm, có ngốc hay không cơ chứ? Người ngốc như thế nếu cô không giám sát chặt chẽ, bị người khác lừa thì làm sao bây giờ?
“Người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến em? Cho dù thật sự mang thai lại như thế nào? Cũng không phải em nuôi không nổi!” Trên mặt Lam Bối Nhi tỏ vẻ xem thường nhưng đôi mắt lại trộm nhìn Âu Bằng.
“Không có việc gì, anh sẽ phụ trách với em!” Rõ ràng cô bé vẫn kiêu ngạo nhưng không biết tại sao anh có chút đau lòng vì cô, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ lại cố tình muốn dựng gai xung quanh để tự bảo vệ bản thân.
“Em không cần anh phụ trách, em muốn anh thích em!” Biểu cảm của Lam Bối Nhi vô cùng nghiêm túc: “Âu Bằng, em thích anh!”
Âu Bằng sửng sốt, từ nhỏ đến lớn những việc anh trải qua khiến anh có chút tự ti hướng nội, anh thật sự không hiểu bản thân có cái gì tốt đáng để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589923/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.