Lúc Lâm Thư trở lại Đế Hào đã là nửa đêm, anh có chút mệt mỏi, nới lỏng cà vạt trên cổ, quản lý thương nghiệp của nhà họ Lâm lâu như vậy, anh vẫn có chút không thích việc xã giao, không thích sự dơ bẩn và dối trá dưới chốn phồn hoa kia.
“Thiếu gia, người của nhà họ Diệp đưa tới.. ừm, một phần lễ vật.” Giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy Lâm Thư, vội vàng đi lại, báo cáo chuyện này nhưng mà vẻ mặt có chút khó xử.
“Là Diệp Thần?” Lâm Thư nhíu mày, nghĩ tới cô bé đã gặp hôm nay, từ xưa đến nay, anh không thích tác phong của nhà họ Diệp, sau khi gặp Bối Nhi lại càng thêm chán ghét.
“Dạ, nhưng mà…Người anh ta phái tới nói muốn thiếu gia tự mình đi xem phần lễ vật này.” Giám đốc âm thầm chửi thầm cấp trên của mình, chính mình không dám tới nói chuyện này lại đẩy lên trên người ông, vạn nhất thiếu gia nổi giận thì làm sao bây giờ?
“Lễ vật đâu?” Anh đoán có lẽ là phụ nữ hay là đàn ông linh tinh, đi đến thành phố S chưa được một tháng đã bị nhiều người tặng vài người phụ nữ, đàn ông nghe nói là cực phẩm, anh còn vì thế mà từng nổi giận, trách phạt người phụ trách khách sạn cái gì cũng dám thu.
Nhưng mà nhà họ Diệp ở thành phố S chính là bọn rắn độc, lúc này lại muốn hợp tác với nhà họ Diệp, anh là người nhà họ Lâm cũng không tiện đắc tội với bọn họ, có lẽ vì nguyên nhân này nên người của khách sạn không tiện cự tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589892/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.