Editor: Kim Phượng
Sau đó đại phu đến xác nhận Lâm Bối Nhi mang thai, bất quá thời gian rất ngắn chưa tới hai tháng, nên an thai thật tốt.
Chuyện này làm cho phụ mẫu Lâm gia sướng đến phát rồ, mình gả con gái không tới bốn tháng liền mang thai, nếu sinh một nam hài thì có thể đặt chân ở Điền Gia rồi.
Điền Đại Tráng trực tiếp ngốc lăng ở đó, hắn vẫn khoá Lâm Bối Nhi ở nhà không ngừng ân ái chính là vì để cho Lâm Bối Nhi sinh hài tử, phụ thân hắn nói nữ nhân sinh hài tử thì sẽ suy đoán lung tung, phải an tâm ngốc ở nhà mới tốt. Nhưng khi thật sự biết mình sắp làm phụ thân tâm tình lại không giống nhau, cảm giác giống như toàn bộ thế giới đều hạnh phúc.
Lâm Bối Nhi cũng hơi linh cảm mình mang thai, liên tục ba tháng bị làm và làm ai cũng có thể mang thai cả, trừ khi vô sinh vô dục! Lâm Bối Nhi sờ bụng một cái, bên trong có một tiểu sinh mệnh, mặc dù không phải chính thân thể của mình mang thai nhưng đứa bé này cũng là do nàng mang. Lâm Bối Nhi có chút không nỡ đi rồi, vì đứa bé, cũng vì Điền Đại Tráng. Nhưng vừa nghĩ tới mục tiêu của nàng, nàng lại hạ quyết tâm.
Thật xin lỗi, Điền Đại Tráng. Thật xin lỗi, bảo bảo.
Sau khi trở lại Điền gia, Lâm Bối Nhi liền hoàn toàn tiến vào trạng thái dưỡng thai. Mọi người đều xem nàng như đồ sứ, như con nít, chỉ cho Lâm Bối Nhi nằm ở trên giường, ăn ngon uống ngọt đều đưa tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589815/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.