Editor: Kim Phượng
"Điền, Điền Đại Tráng...... Làm sao chàng có thể khi dễ ta như vậy, cho ta...... Ta muốn, cho ta......"
Lâm Bối Nhi mềm mại cầu xin Điền Đại Tráng tha thứ, cố gắng nâng cao thân thể vô lực cho người nam nhân, muốn nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua nàng, cho nàng thoải mái một chút.
"Nương tử, nàng muốn cái gì? Nàng không nói rõ ta không biết nàng muốn cái gì!" Điền Đại Tráng nở nụ cười rất xấu xa.
Đã đến lúc này nam nhân còn không chịu thỏa mãn nàng, Lâm Bối Nhi tức giận đỏ ngầu cả mắt.
Hừ, hắn không cho, tự nàng sẽ đoạt!
Lâm Bối Nhi cắn môi dưới, chịu đựng xấu hổ mãnh liệt trong lòng, chậm rãi tự tay một chút một chút lột tập quần của mình ra. Điền Đại Tráng hơi khẩn trương nín thở, cuối cùng tập quần kia cũng bị cởi ra, lộ ra địa phương thần bí nhất. Lâm Bối Nhi trời sinh bạch hổ rất hiếm thấy, cánh hoa thật dầy rộng, chính giữa có một khe hẹp nho nhỏ, một viên hoa châu nửa che nửa đậy giấu bên dưới cánh hoa.
"Nương tử, nàng thật là đẹp!" Điền Đại Tráng nhìn hoa huy*t Lâm Bối Nhi hệt như đang làm chuyện thần thánh, thậm chí còn dùng ngón tay vạch ra cánh hoa đầy đặn tinh tế quan sát mị nhục bên trong.
"Đừng nhìn, chàng đừng nhìn...... A, sao chàng, đừng liếm...... Thật bẩn......" Điền Đại Tráng liền từng chút từng chút liếm, từ trên xuống dưới, cả hậu huyệt phấn nộn cũng không buông tha.
"Nương tử, nàng không hề bẩn chút nào! Nàng xem, thật là đẹp!" Điền Đại Tráng gấp hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-i/1589809/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.