Từ Như Ý không chú ý, nàng chỉ hỏi: “Cẩm Nhi, sao đệ lại chạy tới đây?”
Hắn luôn đóng cửa không ra, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Từ Như Ý cũng hy vọng, trước khi trí lực Dạ Dục Cẩm hoàn toàn khôi phục, tốt nhất ít giao tiếp cùng người khác.
“Nghe nói tỷ tỷ trúng độc…… Cẩm Nhi lo lắng quá!” Hơi thở Dạ Dục Cẩm còn có chút không xong. Nói vậy hắn một đường chạy như bay mà đến, cũng chưa kịp hít thở đi?
“Việc nhỏ mà thôi. Cẩm Nhi, gần đây học thế nào?”
“Tỷ tỷ, là ai hạ độc?” Điều tra được là ai, nhất định là đại sự!
“Phụ hoàng đệ đang tra rõ…… Hàn Lâm Viện, đệ đã quen chưa?”
“Tỷ tỷ, Cẩm Nhi muốn dẫn tỷ đi!”
Từ Như Ý nhìn hắn, “Không cần.”
Nàng là nữ nhân của hoàng đế, muốn đi đâu thì đi ư? Dạ Dục Cẩm tự thân còn khó bảo toàn, lại có thể dẫn nàng đến chỗ nào?
Trong mắt Dạ Dục Cẩm chứa khẩn cầu, giọng nói có chút nức nở, “Tỷ tỷ, Cẩm Nhi rất sợ…… Sợ tỷ cũng mặc kệ Cẩm Nhi……”
“Sẽ không đâu.”
Dạ Dục Cẩm rốt cuộc nhịn không được, ôm chặt nàng. Vốn dĩ muốn cọ ở trong lòng ngực nàng lấy cảm giác an toàn, nhưng cố tình không biết khi nào, hắn đã cao hơn nàng một cái đầu, chỉ biết gắt gao ôm nàng.
“Tỷ tỷ…… Cẩm Nhi không sợ gì hết, chỉ sợ tỷ không cần Cẩm Nhi……” Hắn nói rất ủy khuất, đứt quãng như đang nghẹn ngào.
Từ Như Ý vỗ vỗ sau lưng hắn.
Thiếu niên từ nhỏ đã không có mẫu thân này, vẫn luôn thiếu tình yêu thương. Nhất định nghe tin nàng trúng độc, lập tức liền chạy đến.
“Tỷ tỷ rất tốt, như đệ đã thấy, chuyện gì cũng không có.”
Trí lực Dạ Dục Cẩm đang dần dần tăng lên, nhưng lại thiếu tiếp xúc với người khác. Quan hệ xã hội phức tạp như vậy, hắn hiện tại sao có thể hiểu?
Hắn nhanh chóng liền tin, “Nhưng mà tỷ tỷ, về sau tỷ nhất định phải cẩn thận!”
“Đã biết rồi.” Từ Như Ý cười cười. Kéo hắn ra, vẫn duy trì khoảng cách với hắn, “Đúng lúc, tỷ tỷ chuẩn bị ít nguyên liệu nấu ăn, chốc lát làm cho đệ ăn.”
Dạ Dục Cẩm không có tâm tình, càng không muốn ăn uống, nhưng nhìn dáng vẻ nàng, vẫn gật đầu: “Vâng.” Hắn đi theo sau nàng.
Nhìn thân ảnh nhỏ bận rộn ở phòng bếp. Dường như nàng đã gầy hơn trước, thân hình đơn bạc khiến người xem không đành lòng.
Có lẽ do trước đây còn nằm trên giường, tóc nàng không buộc lên. Mà rối tung ở sau người.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, nàng có một mái tóc thật xinh đẹp: Như tơ lụa, mượt mà óng ả. Mượt như tơ, nhẹ lay theo động tác nàng.
Hắn xem có chút ngốc, mãi cho đến khi Từ Như Ý gọi hắn.
“Mau đến đây, cá hạt thông đệ thích nhất này. Nếm thử đi!” Từ Như Ý gắp một đũa, đưa tới bên miệng hắn.
Dạ Dục Cẩm há miệng, mặt đầy kinh hỉ, "Ăn ngon quá!"
Sự chán nản trước đó đã bị xóa sạch, thấy nàng mạnh khỏe, hắn cũng an tâm rồi. Hiện tại có thể thưởng thức món ngon mỹ vị, tâm tình Dạ Dục Cẩm lại khôi phục.
“Tỷ tỷ, Cẩm Nhi nhất định phải nỗ lực đọc sách hơn. Nhất định nhanh lớn lên, như vậy mới có thể bảo vệ tỷ thật tốt!”
“Ừ. Vậy ăn nhiều một chút.”
Đang là thời điểm hắn phát triển, lượng cơm ăn cũng rất lớn. Thấy hắn ăn ngon như thế, Từ Như Ý cũng rất vui vẻ.
Nàng cuối cùng cũng hiểu, có một loại tâm tình, gọi là “mẹ ngươi cảm giác ngươi chưa ăn no.”
Nàng thật sự hận không thể cho hắn ăn hết chỗ này, dư lại một tí, là cảm thấy hắn vẫn đói bụng.
Tuy rằng tuổi Dạ Dục Cẩm và nàng tương tự, hệt như đệ đệ nàng, nhưng lại ngây thơ trong sáng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]