Chương trước
Chương sau
Editor: Ochibi

Thời điểm nàng mang đồ ăn ra tới, một mùi hương phiêu đãng toàn bộ không gian.

“Hoàng Thượng, để ngài đợi lâu.”

“Trẫm nếm thử xem, Như Ý làm cá thế nào.”

Từ Như Ý gắp một miếng bụng cá cho hắn, “Hoàng Thượng ăn chỗ này trước, thần thiếp giúp ngài bỏ xương.”

Nàng cầm một cái bát nhỏ, bắt đầu nghiêm túc, tỉ mỉ lựa xương.

Dạ Vô Thương một bên ăn trong chén cá, một bên nhìn nàng không chút cẩu thả làm việc trên tay.

Biểu tình nàng chuyên chú, bộ dáng nghiêm túc, khiến tâm tình Dạ Vô Thương rất tốt. Hơn nữa cá hắn đang ăn, là món cơm mỹ vị nhất từ trước đến nay.

Hắn may mắn, nữ tử như vậy là thuộc về hắn.

Dạ Vô Thương không khỏi cảm thán, “Như Ý, nàng thật tuyệt.”

“Thần thiếp đương nhiên tuyệt rồi!” Mi mắt nàng cong cong cười, “Bởi vì thần thiếp là người yêu Hoàng Thượng nhất trên đời này.”

Dạ Vô Thương cố ý cười nhạo mà thở dài, “Được. Nàng yêu nhất. Tới đây, ăn một miếng.”

Hai người ăn đến mùi ngon, một con cá đều bị bọn họ giải quyết hết.

“Chúng ta đi.” Dạ Vô Thương dắt lấy tay nàng.

Trời mỗi ngày một ấm lên, viện này càng thêm xinh đẹp. Các loại hoa tranh nhau khoe sắc, mỗi một lá cây, đều no đủ sáng bóng.

“Như Ý, trẫm thật là càng ngày càng thích nơi này của nàng.” Dạ Vô Thương hái xuống một đóa hoa, cài lên tóc dài của nàng cảm thán.

Vài thực vật được dưỡng rất khá này, vừa thấy liền khiến người vui vẻ thoải mái; nàng khéo tay làm ra mỹ thực, ăn một lần khiến người quên về; đương nhiên, còn có thân thể của nàng, luôn là cùng hắn phù hợp như vậy……

“Thần thiếp mỗi ngày đều ngóng trông Hoàng Thượng tới. Nếu thích, Hoàng Thượng hãy chớ quên, nơi này còn có một người luôn chờ ngài.”

“Ừ. Trẫm hiểu rồi.” Dạ Vô Thương hứa hẹn với nàng.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú của nàng càng thêm minh diễm động lòng người. Lúc tay hắn mơn trớn bên tai nàng, sẽ khiến nàng đỏ ửng.

……

Ngày hôm sau, hắn rời đi rất sớm, trước khi đi có dặn dò, hôm nay có việc không thể lại bồi nàng, sau đó nhìn nhân tài vẫn cứ ngủ say rời đi.

Từ Như Ý tỉnh lại đã không thấy hắn. Nếu hắn không tới, thì đi làm chuyện của mình là được.

Mang theo hộp đồ ăn, đi đến nơi Dạ Dục Cẩm.

Lúc này, hắn đang thất thần chống cằm ngồi ở cửa. Vừa thấy nàng, trong mắt hiện lên kinh hỉ.

“Như Ý tỷ tỷ!” Hắn nhào tới, hơi mang ủy khuất mà nói, “Ta cho rằng tỷ sẽ không tới nữa!”

“Hôm qua có việc. Cẩm Nhi ngoan, về sau đừng ngồi ở đây đợi.”

“Nhưng, chỉ có ở chỗ này, mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy tỷ tỷ.”

“Ừ. Chúng ta vào thôi.”

Từ Như Ý kéo tay hắn, bồi hắn tiếp tục trò chơi trước kia, nghe hắn ngâm nga thơ từ.

“Tỷ tỷ, sau này tỷ có việc…… Có thể cho người tới nói một tiếng không?” Hắn hỏi phải cẩn thận cẩn thận.

“Ừ. Là tỷ tỷ sai, về sau sẽ không vậy nữa.” Từ Như Ý xin lỗi.

“Không không không. Là Cẩm Nhi sai. Tỷ tỷ có việc thì……” Dạ Dục Cẩm sốt ruột nói.

Nhìn hắn hiểu chuyện thế này, Từ Như Ý không khỏi cảm thán.

“Tỷ tỷ, tại sao phụ hoàng không bao giờ tới xem nhi thần?”

Từ Như Ý ngẩn người, “Hắn cũng rất bận. Phụ hoàng đệ là phụ thân tốt nhất trên đời này, không những muốn nhọc lòng vì hài tử mình, còn nhọc lòng vì thiên hạ bá tánh.”

“Vâng. Cẩm Nhi đã biết.”

Biểu tình Từ Như Ý ôn hòa, mắt mang ý cười, “Cẩm Nhi có một phụ thân vĩ đại nhất trên đời. Chờ hắn hết bận, nhất định sẽ đến xem đệ.”

“Vâng ạ!”

“Cho nên, Cẩm Nhi cũng nhanh lớn lên. Trưởng thành, thì có thể chia sẻ giúp phụ hoàng của đệ. Hắn sẽ không bận rộn thế nữa.”

“Cẩm Nhi nhất định sẽ cố gắng ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, mau mau lớn lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.