Người trước mặt, linh tú thanh nhã, như hoa tựa nguyệt. Đặc biệt nghĩ đến tối hôm qua ôn tồn, trong lòng Dạ Vô Thương liền có một cổ nhiệt lưu dũng quá.
Cảm giác như vậy khiến người rất thoải mái. Nhưng mà, rất nhanh trôi qua. Nhanh đến nỗi làm người ta không kịp dư vị, cảm thấy như chưa từng có trong lòng.
Dạ Vô Thương nhìn khả nhân nhi trước mặt, đỡ lấy mặt nàng, cúi người muốn hôn lên.
“Hoàng Thượng, nên thượng triều.” Tổng quản thái giám bên ngoài không hay biết thúc giục.
Chuyện tốt bị cắt đứt, càng khiến cho Dạ Vô Thương cảm thấy chưa đã thèm. Nhưng nhìn đến Từ Như Ý bởi vì sợ bị người xâm nhập mà thẹn thùng, hắn vẫn nhịn xuống.
Vào lúc ban đêm, Dạ Vô Thương lại điểm thẻ bài của nàng.
Từ Như Ý đã cho người chuẩn bị rượu, ngồi ở giữa sân nơi đó chờ hắn.
Nơi đó có một cái thạch đài (bệ đá). Xung quanh treo màn sa mỏng, ngăn cách với bên ngoài, làm người bên trong như ẩn như hiện, nhìn không rõ lắm, nhưng cũng nhìn ra phong tư yểu điệu của nàng.
Từ Như Ý sớm bảo người nâng cầm đặt nơi đó, nghiêm túc đàn. Đây là “cầm nghệ toàn năng” nhận được từ nhiệm vụ trước, lúc này đúng lúc có tác dụng.
Dạ Vô Thương đến gần. Yến Nhi đang muốn thỉnh an, hắn nhẹ ý bảo, không cần quấy rầy người bên kia.
Những người khác lui ra, nơi này chỉ dư lại mỗi bọn họ.
Dạ Vô Thương nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe. Tiếng cầm du dương, chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay nàng, giống như không phải tiếng đàn, mà là thiếu nữ tương tư người yêu. Nghe mà khiến người động lòng.
Từ quý nhân này, bình thường tính tình dịu dàng, hắn vậy mà không biết nàng tâm tư lả lướt như thế!
Hậu cung giai lệ tất cả đều đa tài đa nghệ, biết đàn càng nhiều hơn. Nhưng có thể đàn đi vào nhân tâm, nàng là người đầu tiên.
Xong một khúc, Từ Như Ý mới lấy lại tinh thần, nghe thấy phía sau có người vội vàng đứng dậy.
“Không biết Hoàng Thượng đến khi nào, xin Hoàng Thượng thứ tội……”
“Mau đứng lên.” Dạ Vô Thương đỡ lấy nàng, cười khẽ ra tiếng, “Xem ra, trẫm thật phải tới nơi này ngồi, mới có thể thấy Như Ý tuyệt thế nào.”
“Hoàng Thượng quá khen.”
Dạ Vô Thương nở nụ cười, “Ha ha, nàng cũng biết khiêm tốn.”
Nơi hắn thưởng thức nàng nhất, chính là nàng thành thật. Mỗi lần bị nhìn thấu, cũng không tìm lấy cớ, lập tức hào phóng thừa nhận.
“Thần thiếp, vẫn luôn rất khiêm tốn.”
Dạ Vô Thương cười kéo tay nàng. Ngồi trên, có chút trách cứ nói: “Nhìn tay nàng lạnh thế này, sao lại ở chỗ này chờ?”
“Thần thiếp thích cảm giác như vậy.” Từ Như Ý an tĩnh nhìn bốn phía, cười nhạt doanh doanh, “Không ràng không buộc, thật giống như, giữa trời đất này chỉ có Hoàng Thượng và thần thiếp.”
Dạ Vô Thương không khỏi cười. Buông nàng ra, nhìn một bàn món ngon. Bưng chén rượu đưa qua, “Phải, nói không sai. Nhưng mà nàng đông lạnh lâu như vậy, uống chút rượu ấm trước đi.”
Từ Như Ý tiếp nhận, giơ lên: “Thần thiếp kính Hoàng Thượng một ly.”
“Được.”
Uống xong, gương mặt nàng nháy mắt nổi lên một tầng đỏ ửng. Bộ dáng kiều tiếu kia, khiến Dạ Vô Thương xem đến có vài phần si mê.
Từ Như Ý cầm đũa, kẹp một miếng đưa tới bên miệng hắn, “Hoàng Thượng, đây đều là thần thiếp tự tay làm, nếm thử xem.”
Dạ Vô Thương chần chờ hai giây, vẫn mở miệng.
Hình như, sau khi Hoàng Hậu qua đời, đây là người thứ hai dám làm chuyện như vậy.
Vào miệng chính là vị thanh đạm, lại vô cùng mỹ vị, làm hắn kinh ngạc.
Hắn cũng biết, nử tử hậu cung vì để hắn thích, luôn nghĩ mọi cách. Nhưng không có người có thể làm đến trình độ thế này. Đầu bếp cao cấp nhất cũng thế, xem ra nàng thật sự dùng rất nhiều tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]